Xem sách hay

Bị Vứt Vào Cõi Đời

Mua ở đâu?
Vũ Tuấn Hoàng

Tachiana – một cô gái trẻ đẹp, đầy tài năng mang trong mình hai dòng máu Việt Nam – Nga và được mệnh danh là Cây Vĩ Cầm Nhiệt Đới – luôn hiện ra trước mắt người đời như một hình tượng đầy quyến rũ và đáng được ngưỡng mộ.

Thế nhưng, đằng sau những âm thanh thánh thót, cái vẻ ngoài yêu kiều, sang trọng và những mối quan hệ với thượng lưu Ucrraina, Tachiana luôn phải sống trong nỗi cô đơn tột cùng vì không biết cha mẹ mình là ai, thậm chí cuộc đời còn xô cô vào những hoàn cảnh trớ trêu và cả vòng tù tội…

Làm sao để thoát khỏi những xoáy nước tưởng chừng vô hại nhưng hút ẩn bên trong là những hiểm nguy và cạm bẫy?

Làm sao Cây Vĩ Cầm Nhiệt Đới có thể tìm lại được ý nghĩa cuộc đời mình?

"… Cuộc đời tôi lật sang một chương mới.

Một chương mà chỉ có tôi là nhân vật chính. Tôi không ngần ngại đặt tên cho nó là “Lao động và lao động nghệ thuật”. Tôi hầu như lảng tránhh sự cọ xát với thế giới bên ngoài. Về nội tâm, tôi bỗng trở thành người lớn. Tôi sống trong cô đơn và cũng trưởng thành trong cuộc sống nội tâm đó. Những ca khúc đầu tiên ra đời. Trong chương này, nếu có một sự kiện bên ngoài âm nhạc đáng để tôi nhắc đến thì đó là tôi đã không còn là một thiếu nữ trinh trắng nữa. Tôi đã trở thành đàn bà. Đối với tôi, nó không được che phủ bởi một cuộc tình lãng mạn như ta vẫn thường thấy mà trần trụi, thô thiển và dung tục, khiến cho mỗi lần nghĩ lại tôi không khỏi rùng mình.

Hôm đó, trời bão tuyết mặc dù lúc trưa trời vẫn trong trẻo. Mấy con chó của Anjela nằm phủ phục trước cánh cửa kính cao, rộng, thông ra ban-công. Những chiếc mũi ươn ướt nóng ấm của chúng hít hít vào mặt kính phủ lớp băng tuyết như những cánh hoa và làm tan băng thành những lỗ tròn tròn, cái thấp cái cao. Những ánh mắt hấp háy của chúng ngắm nhìn những bông tuyết trắng bay vèo vèo qua những ô cửa sổ tròn con con đó kèm theo những tiếng rít của gió, lúc to lúc nhỏ.

Khi chỉ có hai người trong nhà, một đàn ông và một cô gái thì mọi rào cản xã hội không còn ý nghĩa gì nữa. Mọi ranh giới mà con người tự nghĩ ra để suy tôn bản thân như chức vụ, quyền lực, tiền tài.. đều rơi tuột xuống…

– Hôm nay, tôi xin nói thẳng lòng mình với em, bởi vì chắc tôi không chờ đợi lâu được nữa.

Tôi bảo ông đứng lên và đi vào bếp đặt ấm nước pha chè. Chiếc ấm xamôva sôi lên sùng sục. Hơi nước phụt ra phía trên kêu lanh canh. Hai chúng tôi im lặng một lúc lâu.

– Anh ao ước được ngồi mãi như thế này, trong căn nhà này! – ông khẽ thốt lên.

Tôi đặt cốc nước chè lên trước mặt ông. Ông đột ngột chộp lấy cánh tay tôi và hôn tới tấp từ ngón út lên đến bờ vai. Tôi cảm thấy đầu óc chếnh choáng, bủn rủn chân tay, chỉ chống lại một cách yếu ớt. Ông Kovalenko ôm ghì lấy tôi, mạnh đến mức xô lệch cả bàn, cốc nước chè văng xuống dưới đất vỡ tan. Ông hôn như điên cuồng lên cổ lên mặt tôi.

– Anh khao khát em! – Ông nói nhỏ qua hơi thở gấp và bế thốc tôi đặt lên chiếc đi-văng cũ kỹ để cạnh bếp lò. Tôi như người ngủ mơ. Tôi láng máng hiểu rằng cái điều mà mình vẫn hay nghĩ tới, vẫn tưởng tượng, sắp xảy ra…

… Tôi là Nghệ sĩ Nhân dân trẻ nhất và duy nhất không phải người gốc Ucraina. Tôi được chào đón ở khắp mọi nơi… Nhưng chính trong những giây phút mà mọi người cho là vinh quang, tôi lại cảm thấy chán nản, thất vọng và cô đơn… Tôi kiếm được nhiều tiền, rất nhiều tiền bằng sức lao động và tài năng của mình. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi vẫn không cảm thấy mình là người hạnh phúc. Tôi chưa tìm được tình yêu đích thực, chưa tìm được người đàn ông lý tưởng của cuộc đời mình. Cho đến bây giờ, ngồi viết những dòng chữ này, tôi vẫn ước ao và sẵn sàng đánh đổi tất cả danh vọng để có được một người đàn ông mà mình có thể đặt mọi niềm tin. Người đàn ông duy nhất của đời mình. Để một người đàn bà hạnh phúc,chắc cũng chỉ cần có vậy!…”

Mời bạn đón đọc.

 
Mua ở đâu?