“… Bỗng hồn ma hoảng hốt. Còn Lan thì giật mình. Từ đó, có tiếng người vừa hú gọi tên Lan. Không mấy khó khăn, Lan nhận ra từ đó là tiếng của ông ngoại mình. Ông đi tìm cô, nhưng cô chưa vội vàng đáp lời ông.
Trong khu rừng vắng, tiếng vọng của ông cứ vang lên lồng lộng. Cô vẫn ngồi im lặng, trong khi hồn ma thì có vẻ sợ hãi. Giọng hồn ma bỗng trở nên vội vã khác thường:
– Thôi! Tôi đi đây! Mong sớm gặp lại cô.
Nói xong hồn ma biến mất ngay lập tức.
Dưới gốc đa già, chỉ còn lại mình Lan. Không gian ban trưa lại trở nên yên tĩnh như nó vốn có Lan lại ngồi lặng lẽ. Trước mắt cô là khóm lan hài. Nhìn những đốm trắng trên lá của khóm lan đang lấp lánh ánh nắng, nhớ lại mọi chuyện, cô liền quay về với thực tại.
Lan đứng lên, bước tới, khom người cẩn thận nhổ khóm lan lên. Cô ôm khóm lan vào lòng như một bảo vật. Đây là một vật chứng quan trọng mà cô nguyện cố giữ, để ghi nhớ cuộc gặp giữa cô và hồn ma kia và để giúp hồn ma đạt được ước nguyện của mình. Có tiếng chân người vang lên sau lưng Lan. Không cần quay lại cô cũng biết ai đang đến…”
Mời bạn đón đọc.