“…Trong các giải nhì, có chùm thơ của Anh Ngọc: Bài “Cây xấu hổ” của anh đã từ “phản ánh sự vật” nâng lên “cấu tạo tứ thơ”:
Bờ đường 9 có lùm cây xấu hổ
Chiến sĩ đi qua ai cũng mỉm cười…
…Như thế tức là cây xấu hổ, cũng gọi là cây thẹn, cây trinh nữ, vượt quá mức độ cây cối rồi…
…Nghĩ cho kỹ thì thơ là nhân những “lượng thông tin” của sự vật là phát hiện những phản ánh và sáng tạo kỳ diệu trong tâm hồn người – Bài thơ này chứng minh cho điều tôi nói về cái sức “lục hoá” của tâm hồn chiến sĩ ta: đây là bờ đường 9, giữa một vùng lửa cháy bom rơi!…
…Tôi đọc thơ Anh Ngọc kỳ thi này (cuộc thi thơ năm 1972 – 1973 của Tuần báo Văn Nghệ), thấy thơ anh lưu lại được cho người đọc những cảm xúc. Bài “Mưa trên mái tôn” viết ở Cam Lộ (Quảng Trị) những ngày vừa giải phóng 1972:
Mưa rào rào quất xuống mái tôn
Ngắt giữa chừng câu chuyện mẹ và con
Cùng đứng trước một thực tại nhà hoạ sĩ nảy ra tranh vẽ, nhà tư tưởng nẩy ra những suy nghĩ mà ông phát biểu trực tiếp, còn nhà thơ trước hết xúc cảm thật sâu cái tiếng mưa trên mái tôn, từ đó anh suy nghĩ về thằng địch ở trong vùng nó tạm chiếm, nhưng anh là một thi sĩ, anh không bao giờ lại bỏ mất những xúc cảm, những màu sắc, những âm thanh nó tác dụng vào anh một cách vật chất anh viết:
Không phải tiếng dịu dàng mưa rơi trên mái rạ
Tiếng thánh thót sum vầy trong lá
Mưa choang choang như búa gõ trên đầu
Mưa rầm rầm như sắt đá va nhau
Người ta quý trọng anh vì trình độ tư tưởng của anh, nhưng người ta mến yêu anh vì cái lỗ tai nghe, cái con mắt nhìn, cái trái tim xúc động của anh.
Anh Ngọc đã để lại “ấn tượng”. Anh là một thi sĩ. Anh có mấy câu thơ về các em nhỏ nhặt cỏ may cho bộ đội qua làng:
Một đàn em nhỏ xinh xinh
Từ đâu thoắt đã bên mình vây quanh
Tay mềm ngón ngón đưa nhanh
Nghịch thôi mà sạch sành sanh gấu quần
Kể ra, nếu đã thi thố tài nghệ ra, thì ai có thua ai! Trên đời này, nhiều người có tài viết, tài nói, viết rất giỏi, nói rất giỏi: Nhưng nghĩ lại, giữa những người có cùng tài diễn tả với nhau, thì cái người có tình cảm, người ấy làm cho người ta mến yêu hơn, và do đó, người ấy có thứ “tài” cao hơn cái tài…" (Xuân Diệu)
Mục lục:
Thay lời vào sách
I. Cây xấu hổ
Tiếng mía quê ta
Cao điểm
Bên lở bên bồi
Hương sắc hoa xoan
Đảo trên sông
Hoa Dành
Chuyện một con đường mòn
Những tiếng chim mùa Thu
Gặp lại
Sức nặng của âm thanh
…..
II. Vị tướng già
Hai bàn tay
Thơ làm trong đêm bão
Thị Mầu
Bài thơ về chiếc mũ trắng
Bao giờ cho đến tháng Giêng
Tạ lỗi cùng mưa bụi
Một con mèo nằm ngủ trên ngực tôi
…..
III. Cho một người
Chèm
Máy bay địch cách ba mươi cây số
Im lặng
Tay em
Hẹn
Anh
Em
Có một dòng sông mang tên em
….
Buồn vui gửi lại thời gian (Thay lời cuối sách)
Lời cảm tạ
Mời bạn đón đọc.