Bơ nghĩ đội của Bơ phải có cái tên riêng, để sau này lũ trẻ con mấy nghìn năm nữa vẫn còn phải nhớ đến. Cả bốn đứa châu đầu ra vẻ suy nghĩ lung lắm. Thằng Rôm muốn đặt là Bốn chú lính chì, thằng Xoong nhất nhất với cái tên Biệt đội chim cánh cụt, thực chả ra làm sao. Bơ nhìn sang con Hạnh, cái con bé nhút nhát mau nước mắt ấy hôm nay lại nhanh nhảu đến lạ. Nó chớp chớp đôi mắt ướt, hồ hởi nói: “Hay chúng mình lấy tên đội là A Lê Hấp – Ké Xanh đi!”
A Lê Hấp – Ké Xanh? Đó chẳng phải là kỷ niệm về quả ké mà Bơ ném vào tóc con Hạnh hồi đi học hè khiến nó khóc thút thít đấy sao? Bơ biết ngay mà, con Hạnh đúng là kẻ thù dai. Có điều, cái tên này cũng hay đó chứ, nhất định chúng nó sẽ khiến cho bọn thằng Lập sợ “xanh mắt mèo”.
“Được, quyết định thế đi. A Lê Hấp – Ké Xanh. A lê hấp, anh em xông lên thôi.”
Bốn đứa cõng nhau chạy trên bãi cỏ, tiếng cười đùa văng vẳng khắp đồi. Đứa nào đứa nấy đều nghĩ, rồi đây, cái tên của chúng nhất định sẽ đi vào huyền thoại.
Mời bạn đón đọc.