“Tân nhớ lại một cách rõ ràng những giờ chàng đợi trong căn phòng ở hộ sinh viện. Thì giờ lúc ấy sao hình như đi chậm thế! Tân tưởng cái buổi ấy kéo dài ra mãi không bao giờ hết. Chàng nóng ruột như lửa đốt, đi đi lại lại trong phòng, ngồi xuống chiếc ghế ở bên tường một lát rồi đứng dậy. Chàng đưa mắt nhìn qua những chiếc bàn ghế giản dị và sơn trắng, xếp đặt một cách gọn ghẽ. Rồi chàng chăm chú nhìn cái cánh cửa đóng ở góc phòng. Bên kia cánh cửa, vợ chàng đang chờ đợi cái bí mật lạ lùng của sinh nở. Thỉnh thoảng cửa phòng hé mở, một cô đỡ mặc áo trắng rón rén bước ra. Tân thoáng nghe thấy những tiếng kêu khe khẽ và đau đớn. Chàng để ý dò xét mặt của cô đỡ nhưng vẫn thấy cô ta bình tĩnh như thường, nhẹ nhàng đi ra ngoài lấy chai nước hoặc cái khăn mặt.
Rồi cuộc chờ đợi khó chịu ấy hết. Tân nghe thấy mấy tiến kêu thét trong phòng bên đưa sang, tiếp đến tiếng trẻ con khóc. Một lát cánh cửa phòng mở rộng, một cô đỡ ghé đầu ra ngoài mỉm cười.
– Mời ông vào. Xong cả rồi.
Tân theo cô ta bước vào trong phòng. Chàng thấy mấy cô đỡ xúm xít quanh cái nôi mây và thoáng nhìn thấy giữa đống vải trắng một vật gì đỏ nõn đang động đậy. Tân đến gần bên giường. Vợ chàng nằm ngả đầu trên gối trắng, nét mặt xanh xao và mệt nhọc. Nhưng con mắt sáng lên như vui mừng khi nhận thấy chàng.
Trong gian phòng yên lặng vẫn phảng phất cái không khí của một sự bí mật gì quan trọng. Các cô đỡ nói với nhau khe khẽ. Tân ngồi xuống cái ghế đầu giường, cầm lấy tay vợ. Chàng thấy bàn tay lạnh và ướt đẫm mồ hôi.
Bà đỡ chính đã lót xong cho đứa bé, đưa đến trước mặt Tân, vui vẻ nói:
– Ông xem bé có khoẻ mạnh không? Được hơn ba cân rưỡi đấy.
Trong khi vợ chàng đưa tay ra đón lấy đứa con một cách âu yếm và nâng niu, Tân tò mò ngắm nhìn cái đầu bé phủ tóc đen và mượt. Chàng thấy một cảm tưởng lạ, không rõ rệt, nẩy nở trong lòng. Nhung cái dúm thịt động đyậ, cái mầm sống nhỏ mọn và yếu ớt kia hình như không có một chút liên lạc gì với chàng cả. Tân không thấy cảm động như chàng tưởng, và cũng không thấy có một tình cảm gì đối với đứa con mới đẻ.
Một tuần lễ sau ở nhà, Tân thấy vợ và vú em bận rộn, rối rít như mỗi khi sắp đến ngày giỗ. Hai người suốt cả buổi chỉ ngồi cắt và khâu những cái áo con con, đan những đôi tất xinh xinh và sửa soạn cái nôi mây. Những công việc đó, Tân thấy hay hay, nhưng chàng không để tâm đến. Thỉnh thoảng chàng mới thoáng chú ý một chút đến đứa bé mà chàng thấy lúc nào cũng quấn kính trong miếng vải trắng và nhắm mắt ngủ kỹ.” – (Trích Đứa con đầu lòng)
Mục lục:
Sơ lược tiểu sử
Đứa con đầu lòng
Nhà mẹ Lê
Trở về
Một cơn giận
Tiếng chim kêu
Người bạn trẻ
Cái chân què
Đói
Một đời người
Người lính cũ
Hai lần chết
Gió lạnh đầu mùa
Những ngày mới
Nắng trong vườn
Duyên số
Cô áo lụa hồng
Bắt đầu
Người đầm
Hai đứa trẻ
Đứa con
Trong bóng tối buổi chiều
Cuốn sách bỏ quên
Dưới bóng hoàng lan
Bên kia sông
Đêm sáng trăng
Tối ba mươi
Cô hàng xén
Tình xưa
Sợi tóc
Buổi sớm
Bóng người xưa
Tiếng sáo
Mời bạn đón đọc.