Xem sách hay

Yêu Hay Không Yêu Cũng Mặc

Mua ở đâu?
Âu Dương Tịnh Như
Trần Thị Phương Thu

Trần Thị Phương Thu

“…Anh ta cười nhạt: “Cô phải tự biết chứ, đừng nghĩ tôi là thằng ngốc, tôi biết hết đấy.”

Tôi thầm nghĩ anh thì biết cái gì? Anh biết chuyện có một người say ruợu đến bấm chuông vào lúc nửa đêm chứ gì? Lúc đó tôi đã giữ thể diện cho anh, đuổi thằng người đàn ông đó. Người bạn chat tặng hoa cho tôi là việc của anh ta, giữa tôi và anh ta chả có gì, thế sao lại nói tôi chơi bời quá đáng. Tôi cười khẩy nói với anh ta: “Anh biết gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có rào trước đón sau.”

“Cô giờ còn không thèm nằm chung giường với tôi, chắc chắn cô đã có người khác rồi. Cô nghĩ tôi không biết sao? Ai chẳng nghĩ ra điều này. Tôi biết tôi không có tiền, không có nhiều tiền như người khác. Cô thích đi cùng ai thì cứ việc, tôi không quan tâm.” Anh ta vừa uống trà vừa nói.

“Tôi đã chung sống với anh từ năm 23 tuổi, chúng ta đã lấy nhau, giờ anh muốn tôi đi đâu? Tôi đi tìm ai được bây giờ? Anh đã tìm được cô gái khác trẻ trung hơn tôi, chắc chắn là như vậy. Cái cặp tóc mà tôi tìm được trên giường là bằng chứng cho việc đó. Tôi không chỉ muốn nói ra điều đó đâu. Mà tôi còn muốn nói cho anh biết rằng hành động đó khiến tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.” Tôi vô cùng tức giận, nhưng cũng không biết nói gì thêm.

“Tôi cũng sống chung với cô khi tôi mới 24 tuổi, cô nghĩ là tôi muốn sống thế này sao? Còn chuyện chiếc cặp tóc, tôi đã nói với cô là ông chủ quán bar cố tình cặp lên đầu tôi, tôi uống say và về nhà, chiếc cặp bị rơi ra thế thôi. Cô cũng đừng thanh minh làm gì nữa, bây giờ tôi muốn mọi chuyện thật rõ ràng, tôi biết là cô chưa bao giờ vừa ý với tôi, nhưng đã bao giờ cô đối xử với tôi như một người phụ nữ thực sự chưa?” Anh ta nói.

“Thế tôi hỏi anh, anh đã bao giờ đối xử với tôi cho đáng mặt đàn ông chưa? Mọi việc lớn bé trong nhà, anh đều đùn đẩy cho tôi. Ngoài việc là một quản gia cho cái nhà này, tôi còn là cái gì nữa?” Tôi hỏi.

“Cô muốn thế nào. Đàn ông Hồng Kông chúng tôi đa số đều như vậy, và phụ nữ Hồng Kông cũng thế. Họ làm tất cả mọi việc trong gia đình, không một lời kêu ca oán thán. Cô luôn cảm thấy không thoả mãn. Vậy cô nói đi, cô muốn gì?” Anh ta bắt đầu lớn tiếng.

Đây mới là gốc rễ của mọi vấn đề. Tôi biết tôi muốn gì. Tôi muốn rất nhiều thứ, tự do, vui vẻ, hạnh phúc, thoải mái và cả tình yêu. Nhưng tất cả những cái đó anh ta đều không thể cho tôi. Anh ta giống như người máy, kiếm tiền và mang về nhà, đưa cho tôi vài nghìn tệ. Một tuần anh ta đi chơi đêm hai lần, một lần đến quán rượu, một lần đi hộp đêm.

Còn tôi ư? Cách ba hoặc năm ngày tôi đi chợ một lần, về nhà nấu nướng. Nói với anh ta dăm ba câu, một tháng tới ngân hàng nộp tiền điện nước và tiền trả góp một lần. Cả tôi và anh ta đều không quan tâm xem người kia nghĩ gì, muốn gì. Ba tháng mới gần gũi nhau một lần…

Tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh ta mở miệng hỏi tôi: “Hôm nay sinh nhật cô, cô muốn ăn gì?”

Tôi đáp: “Tôi không muốn ăn gì cả, tôi tức nghẹn cổ rồi.”

Mời bạn đón đọc.

 
Mua ở đâu?