“Cậu từng nằm viện chưa?” Doãn Quốc Hào hỏi anh.
“Chưa ạ.”
“Vậy cậu đâu có biết sự khó chịu khi nằm viện.” Doãn Quốc Hào nhíu mày.
“Bây giờ không phải cháu biết rồi sao ạ?” Cừu Chính Khanh rất nhẫn nại. “Bác cảm thấy vậy là vì bệnh dạ dày. Khi bác nằm viện, người ta sẽ giúp bác không cảm thấy khó chịu nữa. Theo cháu, đây mới là tư duy chính xác”.
Doãn Quốc Hào trừng mắt với anh.
Cừu Chính Khanh không hề tỏ ra sợ hãi, tiếp tục nói: “Cháu biết nằm ở bệnh viện không thoải mái như ở nhà, nhưng nó có thể giúp bác hồi phục sức khỏe, bác không nên thành kiến với nó.”
Lúc này Doãn Đình vừa tới cửa, còn chưa đẩy cửa vào, đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa bố cô và bạn trai. Cừu Chính Khanh vẫn tiếp tục “lên lớp” với Doãn Quốc Hào: “Nếu bác không muốn nằm viện, bình thường phải giữ gìn sức khỏe chứ ạ. Bác phải nghĩ cho Tiểu Đình, mỗi lần bác ngã bệnh, cô ấy đều rất lo lắng”.
Doãn Quốc Hào không lên tiếng.
“Bác ngang bướng lại hay nổi nóng, nên cô ấy chẳng dám đi đâu.” Câu này đâm thẳng vào điểm yếu của Doãn Quốc Hào.
Doãn Đình đứng ngoài cửa nhịn không được cười, Xin Nghiêm Chỉnh đang dạy dỗ trẻ con sao?
Mời bạn đón đọc.