“… Phan Tịnh nói:
– Từ huynh cứ trỏ lối cho tại hạ. Thế nào tại hạ cũng phải đi.
Thiết Tí Ưng Trảo nói:
– Vượt qua ngọn núi này đi hết một ngọn núi nữa là đến nơi.
Phan Tịnh quát lên một tiếng:
– Hãy đỡ chưởng của ta đây!
Tiếng chàng quát tháo vang động cả mấy ngọn núi rồi phóng chưởng ra. Chưởng thế mãnh liệt như làn sóng xô tới.
Thiết Tí Ưng Trảo cũng gầm lên:
– Thằng lỏi con! Mi giỏi thật.
Phan Tịnh trên mặt thoáng qua một nụ cười khẽ nói:
– Đa tạ Từ huynh có lòng tương trợ.
Thiết Tí Ưng Trảo rú lên một tiếng nữa rồi đi xuống dốc.
Tà áo xanh của chàng bay phất phới
Xuống đến lưng chừng, đột nhiên gặp ba đại hán võ trang đứng chận đường.
Phan Tịnh thấy bọn họ đứng yên, tay giữ trước ngực liền xông thẳng đến nơi quát lên:
– Tránh đường cho ta!
Đại hán đứng mé phải tức giận quát hỏi:
– Thằng lỏi con! Mi muốn chết đó ư?
Rồi cả ba gã nhất tề phóng chưởng ra, chương phong kêu veo véo.
Phan Tịnh cũng gầm lên:
– Thế là các ngươi tự tìm lấy cái chết.
Chàng lập tức vận đến tám thành công lực, bóng xanh lấp loáng nhanh như điện chớp.
Ba tiếng “binh binh” phát ra. Trước ngực mỗi đại hán đã in dấu một bàn tay, nhưng chỉ sâu vào chừng một phân. Chàng không muốn đánh chết bọn này vì lý do ném chuột sợ vỡ đồ. Chàng e làm quá chọc giận Động chúa động U U, y sẽ báo thù gia hại đến công chúa và em gái mình. Chàng đối phó với ba gã này cũng chỉ dùng thủ đoạn tương tự đối với Tây Nam Tam Vương, để chúng nhìn đến vết bàn tay rồi kinh hãi mà rút lui…”.
Mời bạn đón đọc.