“…- Oắt con! Giết người thường mạng!
Chợt nghe mụ Lăng Sương cất giọng lạnh lùng nói:
– Tránh ra! Né ra! Để lão bà đây thử coi cao thủ của phái Toàn Chân ghê gớm bậc nào mà dám giết đồ đề của bà…!
Thạch Vân định nói với mụ đôi lời! Nhưng lại nghĩ rằng Bạch Nguyên Trọng quả thực do tay mình giết, trong lòng lấy làm ân hận. Không biết nói gì bèn đứng im!
Trong khi Cừu Ma liếc mắt nhìn một vòng, thấy một tuyệt sắc cô nương đương đứng sau Thạch Vân. Cừu Ma đột nhiên la lên:
– Ôi các vị đại anh hùng! Ối lão tiền bối! Các vị là thế nào mà lại ức hiếp, khí vũ một cô nương!
Nguyên Cừu Ma từng thấy cô kia từ trên đầu núi nhào xuống, lại thấy mụ Lăng Sương cùng Nhị Anh nhảy theo. Chàng đoán chắc là ba người kia đã uy hiếp cô kia.
Nay lại thấy ba người lăm le uy hiếp Thạch Vân, mối bất bình nổi lên, chàng thuận miệng nói ra, ý nhiếc móc sinh sự chơi để có cớ can thiệp.
Quả nhiên, mụ Lăng Sương quay sang gây gổ với chàng. Mụ gân cổ lên quát:
– Con ranh con kia! Đó là lão nhân gia đây dạy nó một bài học đấy! Việc gì đến mày! Làm gì ta tốt!
Cừu Ma vuốt ve mảnh áo rách trước ngực, cười rồi nói:
– Cừu mỗ đây rất hâm mộ mấy ngọn gậy của phái Hoa Sơn. Ý muốn lãnh giáo!
Tính nết như mụ Lăng Sương thì chịu đựng sao nổi những câu nói khích. Quên luôn cả việc báo thù cho đệ tử, không lý gì đến Thạch Vân nữa, mụ bĩu môi bảo Cừu Ma:
– Tướng đã bại trận! Chớ có khoe giỏi nữa!
Cừu Ma cười mũi nói:
– Hèn chi Thần Quyền Kim Cang chỉ là đồ bị thịt, nguyên do thầy như thế thì học trò cũng thế…!
Mụ quát:
– Coi gậy…! Ta…
Cùng với hai tiếng “… ta đây” thốt ra, cây gậy của mụ vung lên quật xuống!
Cừu Ma phản ứng lại như chớp. Ba bốn động tác như với tay rút kiếm, đưa lên gạt, đâm ra đi liền một hơi, chỉ nghe “soạt… keng”, hai binh khí chạm nhau tóe lửa rồi rời nhau ra liền.
Thạch Vân nghĩ thầm:
– Rõ ràng Cừu Ma có ý sanh sự cầm chân mụ giúp ta khỏi cái họa bị đông người uy hiếp. Chỉ e công lực của mụ lợi hại. Cừu Ma có chống lại nổi chăng?
Còn đương băn khoăng nghĩ cách can thiệp cho Cừu Ma khỏi bị mụ làm phiền thì Thiết Bút Tú Sĩ, hình như đoán biết ý chàng, vội hất hàm gọi:
– Họ Thạch… giỏi ra đây!
Dù không muốn đánh với Nhị Anh mà Thạch Vân cũng phải vận công chuẩn bị đề phòng… Bỗng nhiên, phía sau chàng có người sẽ đập lên lưng một cái. Chàng quơ tay ra sau chộp liền. Sự phản ứng của chàng quá mau, một bàn tay nhỏ bé mềm mại. Chàng giật mình quay lại, té ra chính là thiếu nữ chàng vừa cứu thoát chết.
Thiếu nữ đỏ mặt, sẽ nói:
– Đa tạ… đa tạ! Tôi… đi đây!…”
Mời bạn đón đọc.