Vụ Giết Người Trên Chiếc Thuyền Hoa
“… A, thế là mi lại tới, chiếc bóng khủng khiếp này! Mi tiến đến gần và ta lùi lại, kinh hãi. Nhưng ta phải tuân theo mi… Mi thấy một quãng nhỏ thời gian thư giãn ngắn ngủi đến như thế cũng là quá nhiều đối với ta sao? Tuy nhiên, chả phải ta đã thi hành tất cả những mệnh lệnh của mi sao? Tháng trước, từ cái đó thành Hàn Nguyên tang tóc cư trú bên bờ chiếc hồ tai ương trở về, ta đã chẳng còn ngay một ngày tốt đep làm lễ cưới cho con gái ta sao? Chẳng phải nó đã cưới được một tuần rồi sao? Ta không nắm bắt nổi những lời lẽ của ngươi…. những cảm quan của ta đã bị tê buốt bởi nỗi đau thương không thể nào chịu nổi. Sao vậy nhỉ? Con gái ta cần biết sự thật ư? Như vậy là mi không thương ta rồi! Cái bí mật trong lòng ta sẽ làm tan nát trái tim nó. Không… không, đừng hành hạ ta thêm nữa, ta sẽ tuân lời.
Ta vừa viết ra tất cả dưới con mắt lạnh lùng của mi, tên đao phủ độc ác chỉ mỗi mình ta trông thấy kia. Nhưng khi Thần chết đã đặt tay lên một người, những bạn đồng hành của kẻ bị xử tội lại không nhận thấy được điều đó hay sao? Mỗi khi ta gặp một trong những người vợ của ta hoặc các nàng hầu của ta trong những hành lang lúc này vắng như sa mạc, nàng đều quay mặt đi. Khi ngồi trước bàn làm việc, ta ngước mắt lên guồng xoay tạo hoá, ta nghiên cứu, chính là để gặp gỡ cái nhìn của các thuộc hạ của ta và khi học nhanh chóng lai nghiêng mình xuống công việc của họ, ta biết họ vụng trộm tiếp xúc với những phù chú khiến họ không bao giờ xa rời nhau nữa. Từ cuộc viếng thăm của ta tới Hàn Nguyên, học cảm thấy rõ rằng không phải chỉ bệnh tật làm cho ta tiều tuỵ. Người ta than phiền về một kẻ bệnh tật, một kẻ mang trong mình quỷ dữ, người ta xa lánh nó.
À, tại sao học vị từ chối thương hại ta. Với ta, kẻ giống như một tên tử tội khốn kiếp mà tên đao phủ tự hắn buộc phài áp đặt một sự hành hình khủng khiếp của cái chết từ từ. Người ta đau đớn thay cho hắn khi thấy hắn xẻo từng miếng, từng miếng thịt thông điệp đánh số ta gửi đi, chẳng phải là một mẩu thịt ta đã tách khỏi ta sao? Những sợi tơ của cái mạng nhện tinh xảo do trí thông minh của ta dệt trên khắp dải đết của Hoàng triều, sợi này đều kết nối với sợi khác và mỗi sợi bị cắt đứt biểu hiện một hi vọng bị tan vỡ, một mơ ước bị tàn tạ. Giời đây, chẳng còn vết tích nào về công việc của ta. Chẳng ai bao giờ biết nó chủ tâm làm gì. Ta cũng hình dung ra tập Thông báo Hoàng Gia sẽ in vào đó một ghi chú tôn thờ danh nhân liệt truyện: “Về một quan chức trẻ đầy hứa hẹn, đã chết yểu sau một chuỗi bệnh tật kéo dài” . Dài, phải… dài đến mức chỉ còn để lại cho ta một khung xác vô hồn.
Giờ đã đến lúc tên đao phủ thọc lưỡi đao dài vào con tim của kẻ bị hành quyết xem như nhát cuối cùng vì lòng thương hại. Tại sao mi muốn kéo dài sự hấp hối của ta, Chiếc bóng hãi hùng tuy nhiên vẫn nhân danh hoa sắc? Tại sao mi muốn xé nát trái tim ta đến mảnh thịt cuối cùng vừa bắt ta giết chết tâm hồn đứa con gái vô cùng yêu dấu của ta? Nó không mắc tội gì. Phải, phải, ta hiểu mi rồi, mi muốn con gái ta biết tất cả. Này, ta vừa nói cho nó hay những đấng tối cao đã từ chối như thế nào cái chết nhanh chóng do ta chọn, để xử tội ta bằng sự hấp hối từ từ trong những bàn tay tàn bạo của mi và đã làm như thế sau khi ban cho ta cái ảo giác ngắn ngủi về một hạnh phúc có thể đạt được.
Con gái ta biết cuộc gặp gỡ của chúng ta trên hồ và câu chuyện xưa cũ mi đã kể cho ta nghe, nhưng nếu như có một ông Trời, ta thề rằng con gái ta sẽ không tha thứ cho ta. Nó sẽ tha thức cho kẻ phản bội, cho tên sát nhân, nhưng mi, nó sẽ không tha thứ, bởi mi là sự hoá thân của thù hận, và mi đang sắp chết cùng ta, chết đi mãi mãi. Không, lúc này đừng cố thử giữ tay ta nữa. Mi đã bảo ta viết, ta sẽ viết! Cầu Trời thương xót ta… và, có lẽ cả mi nữa. Giờ đây đã quá muộn để ta nhận ra mi là như thế nào, và mi chỉ tra khảo hành hạ những kẻ mà những hành động đen tối của chúng lôi mi tới thế giới ma quỷ…”.
Mời bạn đón đọc.