“Cô nương, tại hạ họ Nhiễm, tên Phi Trạch. Khi còn nhỏ quê hương gặp lũ lụt, do đó đã mất đi người thân. Tại hạ sinh vào ngày Ba mươi tháng Giêng, đến giờ tuổi đa qua hai mươi chín, tuổi tác tuy có hơi lớn một chút, nhưng mạnh ở chỗ thân tráng thể kiện, giữ mình trong sạch, bản tính đoan chính. Tại hạ có vài thủ nghệ, làm đồ dùng chế ít gia cụ đều có thể làm được, tuy không phải là vật quý giá gì, nhưng mạnh ở chỗ có thể khiến cô nương sống được thoải mái. Đồ ăn tại hạ làm không được đa dạng nhiều chủng loại, nhưng mạnh ở chổ có thể khiến cô nương ăn vừa miệng. Tại hạ cũng có thể kiếm được ít tiền, tuy không được vàng bạc đầy bịch, nhưng mạnh ở chỗ có thể khiến cô nương không lo cơm áo, mua nha chi vật liệu tắm gội đắt thế nào cũng được.”
Tô Tiểu Bồi càng nghe càng hoảng, mặt nóng bừng, muốn ngẩng lên, nhưng lại bị chàng ôm rất chặt. ” Cô nương nàng xem, dễ có ngọc vô giá, khó được hữu tình lang, tại hạ chân tình thật ý, muốn được kết tóc se tơ, bạc đầu giai lão với cô nương, cô nương có nguyện ý không?”
Mời bạn đón đọc.