“Ma quỉ” xưa nay vốn là chuyện khó tin, tuy nó được thêu dệt qua những lời đồn đại nhưng thực tế thì ít ai chứng minh được sự tồn tại của thế giới âm hồn. Những câu chuyện nhân gian kể về chốn âm cung, về những oan hồn vất vưởng và những nối oán thù truyền kiếp thật ra cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Người ta luôn tin rằng dù ở cuộc sống thực tại lúc còn sống, hay nơi chốn diêm đình lúc hồn lìa khỏi xác thì nơi nào cũng có những qui định như nhau. Chốn nhân gian có toà án, có pháp đình phân xử chuyện sai trái, lỗi lầm thì chốn âm cung cũng có những sự phán xét và những hình phạt thích đáng. Muốn thoát được sự đối mặt với các “quan toà” chỉ duy nhất một điều là không phạm lỗi. Nhưng trong cuộc đời một con người, có mấy ai tránh khỏi lỗi lầm? Điều quan trọng là sai phải biết sửa. có những người do tuổi trẻ nông nổi đã gây nhiều tội lỗi, khi thức tỉnh nhìn lại họ biết mình đã phạm tội và muốn chuộc lại lỗi lầm đó. Như thế vẫn chưa muộn. Quãng đời của một người rất dài, bất cứ khi nào ý thức được mình sai thì chúng ta vẫn còn cơ hội để sữa chữa. Chỉ cần thành tâm hối lỗi và chứng minh sự hối hận đó bằng những hành động của mình, tích cực làm từ thiện, giúp đỡ người nghèo, siêng năng đến chùa chiền để nghe kinh niệm phật… tất cả đều là những việc làm cao đẹp đáng trân trọng, góp phần làm giảm nhẹ tội lỗi của chính mình…
Những câu chuyện được viết nên trong tập truyện này hoàn toàn hư cấu với mục đích mong mọi người hướng thiện, sống đúng đạo lý, đừng bao giờ làm hại đến ai… một cuộc sống bao dung đầy lòng nhân hậu sẽ đem cho chúng ta một tâm hồn thanh thản.
“… Gia Hân vẫn trong tư thế bị động, thân thể rắn rỏi của Chánh Hưng nằm rạp lên người cô, hơi thở anh gấp gáp, anh đang làm một động tác gì đó… khiến cho cô trân mình đón nhận sự đau đớn… nhưng vô cùng thích thú…
Bỗng nhiên, cô tiếp nhận được giác quan thứ sáu, dường như có một người thứ ba đang đứng cạnh đầu giường nhìn chăm chăm vào cuộc ân ái của vợ chồng cô. Sững người lại, hai mắt Gia Hân mở to không chớp. Trước mặt cô một vệt sáng cắt ngang căn phòng ra làm đôi, trong ánh sáng kỳ lạ đó khuôn mặt một người con gái hiện ra, hai con mắt như hai hòn bi mới toanh, sáng quắc, nhìn cô không chớp mắt.
Gia Hân thét lên một tiếng kinh hoàng, dùng hết sức lực đẩy Chánh Hưng ra khỏi người cô.
– Á…!
Tội nghiệp cho Chánh Hưng, anh đang say sưa lặn hụp trong bể yêu đương, giờ bị gián đoạn làm cho anh ngẩn ngơ như kẻ đi lạc linh hồn.
– Chuyện gì vậy em?
Quơ nhanh tấm mền dưới chân, Gia Hân cuộn tròn vào, giọng cô run run:
– Em… em trông thấy khuôn mặt một cô gái. Khủng khiếp quá anh ơi!…”
(Trích đoạn: Tuần trăng mật kinh hoàng)
Mục lục:
Tuần trăng mặt kinh hoàng
Thiên linh cái.
Mời bạn đón đọc.