Benjamin Franklin từng nói: “Phần lớn những nỗi thống khổ của nhân loại đều do con người tự gây ra vì đánh giá nhầm giá trị của nhiều điều.” Người ta thường hỏi nhau về danh vọng, về vật chất tiền tài mà ít khi hỏi nhau về hạnh phúc. Rằng sống có vui không, có thấy cuộc đời đáng sống hay không. Thậm chí người ta cũng quên luôn hỏi chính mình câu hỏi đó.
Trên đời này, giữa những nốt bổng và nốt trầm, giữa sự buồn khổ và vui vẻ, hãy cho mình một “nốt lặng”. Nốt lặng đó không vang thành lời mà cho con người, cho tuổi trẻ thời gian để sống chậm lại, nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn. Dù chỉ một giây, một phút thôi nhưng lại đủ sức mạnh nạp năng lượng sống cho cả cuộc đời.
Cần làm việc gì, đi con đường thế nào, phải lắng nghe trái tim mình rồi dò dẫm từng bước. Vấp ngã thì đứng dậy, va đầu chảy máu thì lùi về phía sau, rẽ nhầm lối thì quay lại, đi quá vội thì bước chậm thôi, lạc đường thì dừng bước suy nghĩ rồi đi tiếp. Thời điểm bạn cho phép bản thân được sống chậm lại cũng chính là lúc bạn dẹp bỏ được nỗi lo sợ mơ hồ, tìm thấy cảm giác vững vàng kiên định. Đừng đặt giới hạn cho bản thân, lắng nghe tiếng trái tim mách bảo, từ từ rồi sẽ tới, mọi chuyện vẫn còn kịp.
Mời bạn đón đọc.