Truyện Ngắn Quái Dị:
“Giờ của lão đã đến rồi! Với một tiếng hét lớn, tôi ném toạch chiếc đèn lồng, nhảy xổ vào phòng. Lão chỉ kịp thét lên một lần, chỉ một lần. Trong chớp mắt, tôi lôi tuột lão xuống sàn, đè ụp chiếc giường nặng lên người lão. Tôi cười thoả mãn khi thấy công việc đã được thực hiện quá dễ dàng, suôn sẻ. Tuy nhiên, vài phút sau, trái tim lão vẫn tiếp tục ấm ức đập. Nhưng việc ấy chẳng đáng để tôi bận tâm vì nó không vang nổi ra khỏi phòng. Cuối cùng nó ngừng bặt. Lão già đã chết. Tôi nhấc chiếc giường lên xem xét thi thể. Lão chết ngắc rồi. Tôi đặt tay lên ngực lão một lúc. Chẳng còn tiếng đập nào nữa. Lão đã chết cứng rồi. Con mắt của lão chắc chắn không còn làm phiên tôi được nữa.
Và bây giờ nếu bạn vẫn cho rằng tôi điên thì bạn sẽ không nghĩ như thế nữa khi tôi thuật lại sự khôn ngoan thận trọng của tôi trong việc chôn dấu t thi.
Đêm gần tàn, tôi hành động vội vã nhưng hoàn toàn yên lặng. Trước hết tôi chặt nhỏ tử thi, cắt rời đầu và chân tay. Gỡ ba miếng ván sàn, tôi nhét tử thi vào những khoảng trống, rồi gắn lại khéo đến nỗi không có cặp mắt nào – kể cả mắt lão – có thể khám phá được điều gì. Chẳng có gì phải chùi cả. Không một vết tích nhỏ, không một giọt máu vương vãi. Tôi hết sức cẩn trọng đề phòng việc ấy. Chiếc hòm gỗ đã dấu trọn tất cả. Ha, ha, ha!
Khi tôi hoàn tất công việc thì đã bốn giờ sáng, trời vẫn còn tối đen. Bỗng có tiếng gõ cửa dưới nhà đúng lúc chuông đồng hồ đổ giờ. Tôi bước xuống mở cửa, lòng nhẹ nhõm. Ba người bước vào nhà. Họ nhã nhặn tự giới thiệu là nhân viên an ninh. Một người hàng xóm nghe thấy tiếng là thất thanh trong đêm, sự việc ấy dẫn đến nghi vấn, cơ quan an ninh đã được báo tin, cử họ đến kiểm tra sơ bộ.
Tôi mỉm cười – có việc gì phải sợ nhỉ? Tôi mời họ vào nhà và giải thích rằng tiếng la ấy chính là của tôi trong cơn mộng mị mê sảng. Tôi cũng cho họ biết là lão già ấy đã về quê. Tôi đưa những vị khách đi khắp nhà, tôi mời họ khám xét, khám thật kỹ lưỡng vào! Cuối cùng, tôi đưa họ vào phòng lão già. Tôi chỉ cho họ thấy của cải của lão vẫn an toàn, chưa động đậy gì cả. Quá vui với lòng tự tin, tôi mang ghế vào căn phòng ấy, mời họ ngồi ngay tại đó giải lao một chút. Và với sự liều lĩnh của kẻ chiến thắng, tôi đặt ghế của mình ngồi ngay trên dấu tử thi…”.
Mục Lục:
Trái tim thú tội
An dưỡng đường
Người cát
Đioklex
Đá đói
Tấm khăn choàng màu đen
Mặt nạ tử thần đỏ
Bài học vĩ cầm
Lux in tennebris lucet
Bàn tay
Những đồng Êquy của cụ Arnơ.
Mời bạn đón đọc.
“Giờ của lão đã đến rồi! Với một tiếng hét lớn, tôi ném toạch chiếc đèn lồng, nhảy xổ vào phòng. Lão chỉ kịp thét lên một lần, chỉ một lần. Trong chớp mắt, tôi lôi tuột lão xuống sàn, đè ụp chiếc giường nặng lên người lão. Tôi cười thoả mãn khi thấy công việc đã được thực hiện quá dễ dàng, suôn sẻ. Tuy nhiên, vài phút sau, trái tim lão vẫn tiếp tục ấm ức đập. Nhưng việc ấy chẳng đáng để tôi bận tâm vì nó không vang nổi ra khỏi phòng. Cuối cùng nó ngừng bặt. Lão già đã chết. Tôi nhấc chiếc giường lên xem xét thi thể. Lão chết ngắc rồi. Tôi đặt tay lên ngực lão một lúc. Chẳng còn tiếng đập nào nữa. Lão đã chết cứng rồi. Con mắt của lão chắc chắn không còn làm phiên tôi được nữa.
Và bây giờ nếu bạn vẫn cho rằng tôi điên thì bạn sẽ không nghĩ như thế nữa khi tôi thuật lại sự khôn ngoan thận trọng của tôi trong việc chôn dấu t thi.
Đêm gần tàn, tôi hành động vội vã nhưng hoàn toàn yên lặng. Trước hết tôi chặt nhỏ tử thi, cắt rời đầu và chân tay. Gỡ ba miếng ván sàn, tôi nhét tử thi vào những khoảng trống, rồi gắn lại khéo đến nỗi không có cặp mắt nào – kể cả mắt lão – có thể khám phá được điều gì. Chẳng có gì phải chùi cả. Không một vết tích nhỏ, không một giọt máu vương vãi. Tôi hết sức cẩn trọng đề phòng việc ấy. Chiếc hòm gỗ đã dấu trọn tất cả. Ha, ha, ha!
Khi tôi hoàn tất công việc thì đã bốn giờ sáng, trời vẫn còn tối đen. Bỗng có tiếng gõ cửa dưới nhà đúng lúc chuông đồng hồ đổ giờ. Tôi bước xuống mở cửa, lòng nhẹ nhõm. Ba người bước vào nhà. Họ nhã nhặn tự giới thiệu là nhân viên an ninh. Một người hàng xóm nghe thấy tiếng là thất thanh trong đêm, sự việc ấy dẫn đến nghi vấn, cơ quan an ninh đã được báo tin, cử họ đến kiểm tra sơ bộ.
Tôi mỉm cười – có việc gì phải sợ nhỉ? Tôi mời họ vào nhà và giải thích rằng tiếng la ấy chính là của tôi trong cơn mộng mị mê sảng. Tôi cũng cho họ biết là lão già ấy đã về quê. Tôi đưa những vị khách đi khắp nhà, tôi mời họ khám xét, khám thật kỹ lưỡng vào! Cuối cùng, tôi đưa họ vào phòng lão già. Tôi chỉ cho họ thấy của cải của lão vẫn an toàn, chưa động đậy gì cả. Quá vui với lòng tự tin, tôi mang ghế vào căn phòng ấy, mời họ ngồi ngay tại đó giải lao một chút. Và với sự liều lĩnh của kẻ chiến thắng, tôi đặt ghế của mình ngồi ngay trên dấu tử thi…”.
Mục Lục:
Trái tim thú tội
An dưỡng đường
Người cát
Đioklex
Đá đói
Tấm khăn choàng màu đen
Mặt nạ tử thần đỏ
Bài học vĩ cầm
Lux in tennebris lucet
Bàn tay
Những đồng Êquy của cụ Arnơ.
Mời bạn đón đọc.