“…Rồi tát cho con bé một cái tát quay lơ. Con bé lăn ra khóc. Bà cụ Chín Cân nắm lấy tay cháu lôi đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm:
– Càng ngày càng tệ!
Chị Tám Mốt cũng phát cáu, nói to:
– Chị Bảy này! Việc gì mà chị phải giận cá bằm thớt thế?
Nãy giờ, cụ Triệu đứng nhìn vẻ bàng quan, cứ cười cười, nhưng khi chị Tám Mốt nói “quan huyện không niếm yết” thì đã hơi giận. Lúc này cụ ta bỏ đi quanh ra chỗ khác nói:
– Giận cá bằm thớt thì ích gì! Quan quân người ta sắp kéo tới đến nơi rồi…”