Cuốn sách dành cho trẻ từ 8 tuổi trở lên khi đã biết tự đọc sách, nhưng tất nhiên vẫn dành cho cha mẹ đọc cùng con trước giờ đi ngủ, kể cả con đã hay chưa biết đọc.
Giống như tên sách, đây là 52 truyện kể ở khắp các nước trên thế giới từ tháng 1 tới tháng 12, đúng tròn một năm. Điểm thú vị là mỗi tháng trôi qua trong một năm đều gắn với các sự kiện thật thú vị, nhờ đọc các câu truyện kể mà các em nhỏ sẽ hiểu rằng, à sự kiện này thì gắn với những câu truyện kể như thế này này. Mỗi tháng sẽ có những sự kiện với các câu truyện rất riêng, rồi ở cuối sách lại có hẳn một bảng chú giải các thông tin hữu ích về từng sự kiện, phòng trường hợp các em chưa biết. Nhờ đó mà mỗi tháng đều dệt lên một màu sắc rất riêng, các em cũng thấy sự chuyển tiếp của các mùa xuân hạ thu đông, thấy các nét đặc sắc trong văn hóa từng nước. Đó cũng là cấu trúc cuốn sách và mục tiêu mà cuốn sách hướng tới.
Dù trẻ tự đọc hay cha mẹ cùng đọc với trẻ, thì việc trẻ sẽ tăng cường được cảm giác về từ ngữ, về ý nghĩa của từ ngữ và cảm giác về truyện kể, nhân vật, cốt truyện, màu sắc từng truyện, hay cảm giác tò mò về các tháng sự kiện lớn ở các nước khác để so sánh với chính quốc gia mình là không thể phủ nhận. Truyện kể từ trước tới nay luôn là cánh cửa rất nhiều cảm xúc để giúp các em mở lóng đón nhận những điều mới cũng như khơi dậy trong các em nhiều cảm quan tốt. Chưa kể, tự đọc hay cùng đọc với cha mẹ cũng giúp các em có thật nhiều trải nghiệm trong việc đọc. Đọc được cả một câu truyện kể dài dài, rồi thuật lại cho bạn bè, chị em hay cha mẹ, thầy cô kể ra cũng thú vị đấy chứ!
Nếu tháng 1 bắt đầu với những truyện về ngày đầu năm mới của tết Dương lịch, rồi những ngày đặc biệt của tết Nguyên đán từ nước Nga, nước Đức và Trung Hoa; thì tháng 2 những truyện kể về lễ nến, lễ tình yêu, rồi cả ngày xưng tội nữa từ xứ Latvia, Đức, Hàn Quốc; rồi cứ thế tới tháng 3, tháng 4, tháng 5, tháng 6… tới tháng 12. Vậy là hết một năm với muôn vàn sự kiện ở tất cả các nước khác nhau trên thế giới.
Phần chữ và phần hình trong sách được kết hợp rất hợp với các bạn nhỏ. Phần chữ sử dụng font chữ dễ nhìn to, cách dòng thoáng, tranh minh họa thì full trang hoặc nằm ở một số góc trong trang, đại diện cho câu truyện cũng như từng tháng riêng biệt.
Các em nhỏ hãy cứ để tâm trí mình được bay cao bay xa khi tận hưởng những câu truyện kể này nhé!
Trích đoạn:
Thần Mùa Đông – Truyện kể nước Nga
Ngày xưa, có một người đàn ông góa vợ, sống cùng cô con gái nhỏ tên là Irina. Vì sợ con gái buồn nên ông đã cưới vợ khác. Người vợ này cũng có một cô con gái. “Chúng ta lại là một gia đình rồi,” ông nói. Nhưng chẳng bao lâu sau, ông thấy mình đã rất sai lầm. Vợ ông là người vô cùng xấu tính và căm ghét Irina. Bà ta bắt cô bé phải làm việc vất vả, như chẻ củi, cho lợn ăn và cọ sàn nhà, trong khi con gái riêng của bà ta là Nonna thì suốt ngày nằm ườn trên giường ăn bánh. Nếu Irina hay cha dám than vãn điều gì, thì bà ta liền ném xoong nồi vào họ. Buổi sáng mùa đông nọ, bà mẹ kế nói đã đến lúc Irina phải kết hôn. “Mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đấy,” bà ta nói với cha của Irina. “Ông hãy tìm một chiếc xe kéo, đưa con bé vào trong rừng rồi để nó lại dưới gốc cây thông cao ấy.” “Con bé sẽ chết cóng mất!” Cha của Irina lo lắng nói. Nhưng bà mẹ kế dỗ dành: “Con bé không phải chờ chồng tương lai lâu đâu.” Hai cha con quá sợ bà ta nên chẳng dám cãi lời. Irina đành lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình. Cô bé không được phép mang theo thức ăn gì ngoài một ít vỏ rau củ lấy từ chuồng lợn. Khi hai cha con rời đi, bà mẹ kế nhìn theo và cười phá lên khoái trá vì cú lừa quái ác của mình. “Vĩnh biệt nhé! Hãy cút đi cho khuất mắt!” Cha Irina mang theo cô bé vào rừng. Khi hai người đến bên cây thông cao, ông không đành lòng để con gái ở lại một mình.
Nhưng Irina nói với ông bằng giọng can đảm: “Đừng buồn cha nhé. Cha hãy mau về nhà nếu không sẽ gặp rắc rối đấy.” Cha đi rồi, Irina ngồi trên gốc cây run rẩy vì rét. Cô bé lấy đống vỏ rau củ từ trong túi ra. Bỗng nhiên, Irina nghe thấy tiếng bước chân trong tuyết. Rồi một người có thân hình lóng lánh với bộ râu màu trắng xuất hiện. Ông đi đến đâu thì cây cối ở đấy đều phủ đầy băng và sương giá lấp lánh. Ông chính là vị Thần Mùa Đông đánh kính. Thần Mùa Đông dừng lại và nhìn Irina. “Cháu có thấy ấm không, cô bé?” Ông hỏi. “Có ạ.” Irina lịch sự đáp lại, dù răng cô bé đang va vào nhau vì lạnh. Vị thần bước đến gần hơn khiến xung quanh chân cô bé đóng băng hết cả. “Cháu vẫn thấy ấm chứ, đôi má cháu đỏ ửng rồi?” Ông lại hỏi. “Vâng ạ, cháu vẫn thấy ấm lắm.” Irina nói, dù các ngón chân của cô bé đã tê cóng. Thần bước đến gần hơn, làm cho bông tuyết rơi xuống khắp nơi. “Cháu vẫn thấy ấm chứ, môi cháu tái nhợt rồi?” Ông hỏi. Irina gắng hết sức mới trả lời được, vì mỗi lần cô bé hít vào là hơi lạnh như những mũi kim đâm vào ngực. “Vâng ạ, cháu vẫn đủ ấm.” Cô bé thì thào. Thần Mùa Đông nhìn nụ cười can đảm của Irina và cảm thấy tội nghiệp cô bé. Ông choàng cho Irina một chiếc áo màu đỏ và quấn cô bé trong những chiếc chăn ấm áp. Đêm hôm đó, cha của Irina không sao ngủ được. Trời vừa sáng, ông liền vào rừng, lo sợ rằng con gái mình đã chết. Nhưng đến nơi, ông vui mừng khôn xiết khi thấy Irina vẫn còn sống, được mặc ấm và bên chân là một chiếc rương đầy ắp quà.
Người mẹ kế vô cùng tức giận khi hai cha con trở về. “Nonna phải vào rừng,” bà ta nói. “Con bé xứng đáng có được nhiều quần áo và quà hơn Irina!” Vì vậy, sáng hôm sau, cha của Irina mang Nonna vào rừng. Nonna ở chỗ cây thông cao, vừa ăn bánh vừa háo hức chờ đợi. Chẳng mấy chốc, vị Thần Mùa Đông xuất hiện. Ông dừng lại nhìn Nonna. “Cháu có thấy ấm không, cô bé?” Ông hỏi. “Dĩ nhiên là không!” Nonna quát. “Đưa áo choàng cho tôi mau – một chiếc áo choàng lông sẽ hợp với tôi lắm.” Vị thần nhíu hai chân mày và bước lại gần hơn. “Cháu thấy ấm chứ, đôi má cháu đỏ ửng rồi?” “Không hề!” Nonna hét lên. “Tôi cần một cái mũ lông và một đôi bốt.” Thần Mùa Đông đến gần hơn nữa và lắc đầu. “Cháu thấy ấm chứ, đôi môi cháu tái nhợt rồi?” Vị thần hỏi. “KHÔNG!” Nonna gào lên với ông. “Ông bị điếc rồi hả ông già? Mau đưa tôi chiếc rương quà của ông, một chiếc thật to ấy!” Vị thần thấy đôi mắt đầy vẻ tham lam của Nonna. Ông bèn giơ cao cây gậy trong tay. Sáng hôm sau, bà mẹ kế đi vào rừng. Bà ta tìm thấy Nonna lúc này đã trắng bệch như tuyết, quanh người phủ đầy sương giá, bên chân chẳng có gì ngoài một cái hộp đựng toàn lá thông nhọn. Bà ta đau đớn ôm chặt đứa con gái đang run cầm cập, nhưng cơ thể Nonna quá lạnh làm hai người họ chết cóng ngay tại chỗ.
Nồi cháo thần kỳ – Truyện kể nước Đức
Một ngày mùa đông, trên đường đến trường, Hans gặp một bà lão đang xin thức ăn. Nhà Hans rất nghèo. Cậu chỉ có một mẩu bánh mì cỏn con để ăn trưa, nhưng cậu vẫn vui vẻ chia cho bà lão, vì cậu biết đói bụng thì khó chịu lắm. Tan trường về, Hans lại gặp bà lão ấy. Bà đưa cho cậu một chiếc nồi nhỏ. “Món quà này là để cảm ơn lòng tốt của cháu,” bà lão nói. “Cháu cứ gõ vào nồi rồi nói ‘Nấu cho ta, nồi nhỏ, nấu cho ta!’, thì cháu sẽ có cháo để ăn. Nếu cháu muốn nó dừng lại, thì gõ thêm lần nữa rồi nói ‘Dừng lại, nồi nhỏ, dừng lại!’” Hans cảm ơn bà lão và mang chiếc nồi về nhà.
Lúc mẹ và em trai Fritz nhìn thấy chiếc nồi cũ tơi tả ấy, họ nghĩ chắc Hans đã nhặt một thứ vớ vẩn nào đó trên đường. Nhưng cậu bé gõ vào chiếc nồi và nói: “Nấu cho ta, nồi nhỏ, nấu cho ta!” Nhà bếp bỗng sực nức mùi thơm ngon lành, và họ ngạc nhiên khi thấy trong nồi xuất hiện món cháo nóng hổi, đặc sệt. “Dừng lại, nồi nhỏ, dừng lại!” Hans nói, tay gõ vào chiếc nồi thêm lần nữa. Thế là hôm đó cả nhà cậu có được một bữa no nê. Kể từ đó, gia đình Hans không còn bị đói nữa. Họ luôn có cháo nóng để ăn mỗi khi họ mong ước. Có lúc, họ thêm vào cháo một muỗng mứt hay một nắm quả mọng. Có lúc, họ lại mời hàng xóm ăn cùng.
Một sáng nọ, khi Hans đi học, Fritz nghĩ là mình muốn có nhiều cháo hơn nữa. Nhân lúc mẹ ra ngoài tìm củi đốt, Fritz gõ vào chiếc nồi và nói: “Nấu cho ta, nồi nhỏ, nấu cho ta!” Như mọi lần, chiếc nồi nhỏ lại đầy ắp cháo. Fritz múc một ít cháo vào tô và bắt đầu ăn. Nhưng chiếc nồi vẫn đang nấu. Chỉ đến khi ăn hết cháo trong tô Fritz mới để ý thấy cháo đã tràn ra khỏi nồi. Cậu nói: “Đừng nấu nữa!” nhưng chiếc nồi không dừng lại. Cháo tràn ra bếp lò và chảy xuống sàn bếp. Fritz bắt đầu khóc, mẹ cậu từ trong vườn nhanh chóng chạy vào. “Chuyện gì vậy con?” Bà nói lớn. “Dừng lại, nồi cháo, dừng lại!” Nhưng chiếc nồi cứ nấu mãi. Cháo tràn ngập hết nhà bếp và chảy ra ngoài. Cháo nóng chảy theo lối mòn, tràn xuống phố. Tất cả mèo trong làng đều chạy đến ăn, đàn chó cũng đến tham gia bữa tiệc. “Chuyện này là thế nào?” Dân làng kêu la khi cháo nóng tràn vào nhà và cửa hàng của họ. “Ai đó ngăn nó lại đi!” Nhưng không ai làm được cả. Bọn trẻ con giẫm lên cháo, đứa thì té ngã, đứa thì trượt, đứa thì lướt trên cháo. Thậm chí, chúng còn dùng cháo để đắp hình nộm nhưng sớm nhận ra cháo ngày càng nhiều, nên không thể chơi được nữa. Cháo tràn vào các căn phòng, mọi người phải trèo ra cửa sổ, leo lên mái nhà. Trưởng làng hét lên: “Mọi người cố ăn thật nhiều vào!”, dù vậy cũng không có tác dụng mấy vì cháo vẫn cứ tràn ra không dứt. Cháo như một dòng sông trắng đặc sệt chảy xuôi theo đường lớn, chảy đến trường học.
Khi Hans ngửi thấy mùi cháo ngọt, cậu chạy ra khỏi trường và biết ngay chuyện gì xảy ra. Nhưng làm sao cậu về được nhà để ngăn việc này lại đây? Lúc đó, một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến cậu nảy ra một ý. Hôm đó, học sinh trong trường đã làm rất nhiều diều, Hans tìm con diều của mình và ném nó lên trời. Khi con diều theo gió bay lên, cậu nắm lấy đuôi diều, bay lên cao trên dòng sông trắng để về làng. Về đến nhà, Hans thả đuôi diều ra và nhẹ nhàng đáp xuống khu vườn đầy cháo. Vừa lúc cậu đáp xuống thì chiếc nồi nhỏ trôi đến chỗ cậu. Hans gõ vào nồi. “Dừng lại, nồi nhỏ, dừng lại!” cậu nói, và chiếc nồi ngừng lại. Hans thở phào nhẹ nhõm. Tuy vậy, mọi người trong làng vẫn mất đến vài ngày mới ăn hết chỗ cháo ấy để có thể trở về nhà. Từ đó về sau, ngoài gia đình Hans, không ai ăn cháo thêm lần nào nữa.
Cáo mượn oai hùm – Truyện kể Trung Hoa
Một ngày nọ, khi Hổ đang rình mồi trong bụi rậm thì trông thấy Cáo ngồi trước hang. Hổ mỉm cười, rồi phóng đến chụp lấy đuôi của Cáo thật nhanh. “Buông tớ ra!” Cáo vừa kêu vừa giật lại đuôi của mình. “Sao cậu dám tấn công Chúa sơn lâm chứ?” Hổ ngạc nhiên lắm. “Cậu nói vớ vẩn gì thế? Cậu không phải là Chúa sơn lâm.” “Tớ chính là Chúa sơn lâm,” Cáo nói. “Tớ rất mạnh, tất cả loài vật đều sợ tớ. Nếu cậu không tin thì theo tớ, tớ cho cậu xem.” Hổ rất tò mò. Nó liền thả đuôi Cáo ra và đi theo Cáo. Cả hai đi đến gần một đàn hươu ở bờ sông. Khi Cáo bước tới, đàn hươu sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
“Thấy chưa, tớ đã bảo mà,” Cáo nói, rồi tiếp tục đi. Hổ theo sát phía sau. Chúng đến nơi đàn lợn đang ủi đất tìm thức ăn. Khi Cáo xuất hiện, đàn lợn kêu eng éc và bỏ chạy. “Thấy chưa, tớ đã bảo mà,” Cáo nói và đi tiếp. Hổ vẫn bám sát theo sau. Chúng lại đến gần một đàn khỉ đang ngồi trên nhánh cây. Khi Cáo dừng lại bên dưới nhánh cây, đàn khỉ liền ré lên hoảng sợ và vội vàng trèo lên ngọn cây. “Cậu thấy rồi đấy,” Cáo nói. “Tất cả động vật đều sợ tớ.” “Thật kỳ lạ, nhưng đúng là vậy!” Hổ đồng ý. “Tớ đã nhìn thấy. Cậu chắc chắn là Chúa sơn lâm rồi. Xin ngài hãy tha lỗi cho tôi, thưa Chúa sơn lâm.” “Tớ tha lỗi cho cậu,” con Cáo ranh mãnh nói. “Nhưng nhớ đừng làm thế nữa đấy!” Hổ cúi chào Cáo, quẫy đuôi và chạy biến vào rừng.
Mời bạn đón đọc.