“Anh giống như cứ mãi nằm dưới đáy sâu của giấc ngủ vậy – giấc ngủ đã ăn hết tay anh, chân anh, xương sườn anh, tim anh, phủ tạng anh, và đương nhiên cũng ăn hết luôn cả cảm giác đau đớn của anh nữa. Ban đầu anh còn nghe thấp thoáng tiếng nhấm nuốt khe khẽ, sau đó cả thính giác cũng bị nuốt chửng. Tiếc thay linh hồn anh lại là món ăn cuối cùng được dọn lên trong buổi tiệc, nó chỉ có thể lặng lẽ đứng đó để chứng kiến tất cả mọi thứ bị nuốt mất”.
Tôi biết kết cục của truyện có lẽ rất thê lương, nhưng ở cái thị trấn nhỏ tĩnh mịch trong giấc mơ của cô bé ấy, bầu trời luôn có một màu xanh biếc. Cái gọi là “trời xanh” – có lẽ chính là chỉ sự trong sáng đến nỗi khiến người ta phải kinh sợ. Dưới bầu trời trong xanh biếc ấy, tất cả mọi hy vọng cũng như tuyệt vọng của chúng ta đều vô cùng nhỏ bé!
Trong mơ bầu trời luôn có màu xanh biếc nhưng khi mở choàng đôi mắt ngắm nghía cuộc đời, mới thấy nghiệt ngã và cay đắng biết bao nhiêu.
Mời bạn đón đọc.