Trai Thừa Gái Ế
Lương Tranh là một người đàn ông có khí khái, theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Dưới sức ép của gia đình, anh nhiều lần đi xem mắt nhưng đều thất bại.
Ngải Lựu Lựu là một cô gái xinh đẹp và thông minh, mạnh mẽ và nóng nảy, thầm thích phó tổng của công ty, nhưng lại ngại ngần không dám biểu lộ. Có câu: “Oan gia ngõ hẹp”, hai người tình cờ gặp nhau, từ đó nảy sinh vô số những câu chuyện cười ra nước mắt.
Cuốn sách nhắm thẳng vào “điểm yếu” của thanh niên “thời đại ế”, khoét sâu vào cái “u nhọt” trong thế giới tình cảm của họ, miêu tả nguyên nhân “ế”, quá trình “vật lộn” của họ trong cái thế giới tình cảm đầy rắc rối đó, để cuối cùng gặp gỡ và vướn mắc với nhau…
***
Trích đoạn:
Lương Tranh – một người luôn tự nhận mình là người tài mạo song toàn, có nằm mơ cũng không ngờ mình cũng có ngày hôm nay: phải đi xem mắt.
Vừa mới ở nhà ăn hết tết xong quay lại Bắc Kinh, anh đã nóng lòng “giăng lưới”, thề phải bắt cho bằng được một “mỹ nhân ngư”. Ngoài việc treo giải thưởng với những người bạn thân của mình ra, anh còn công khai viết lên QQ của mình là: Không ở trên con đường tìm kiếm bạn trăm năm thì cũng đang trên hành trình xem mắt. Đây là một kiểu tự cười nhạo mình, nhưng cũng là một cách khéo léo để “quảng cáo” rằng mình đang cần tìm bạn đời. Dù gì trên QQ của anh cũng có tận 403 bạn chát, đấy là còn chưa kể đến những mấy chục người lạ và vô số những cái tên mà anh không sao nhớ nổi.
Xét từ góc độ kinh doanh, những cái nick chát này đều là những khách hàng tiềm năng của Lương Tranh. Trong “Lí luận thế giới nhỏ” chẳng phải đã nói rồi hay sao? Khoảng cách giữa bạn và một người xa lạ không quá sáu người, hay nói cách khác, chỉ cần thông qua không quá sáu người là bạn có thể làm quen với bất kì một người lạ nào. Cũng với nguyên lí ấy, khoảng cách giữa bạn với người đẹp chưa cưới không vượt quá sáu người, hoặc nói cách khác, chỉ cần thông qua nhiều nhất là sáu người để làm quen với một người đẹp chưa chồng.
Đây là logic “ăn cướp” của Lương Tranh, người làm kinh doanh như anh lúc nào cũng phải học một biết mười, học lí thuyết và vận dụng ngay vào thực tiễn.
Lương Tranh đã hai tám tuổi rồi nhưng vẫn độc thân, tên tục là “trai thừa”, tên nho nhã là “Quý tộc độc thân”. Hiện giờ anh đang là đại diện quản lí nghiệp vụ của một công ty bán phần mềm camera hội nghị. “Maketing không phải là việc người làm”, vì vậy Lương Tranh sau khi làm maketing hoàn toàn không coi mình là người. Lần này cũng như vậy, mặc dù anh kinh doanh chính bản thân mình, nhưng anh vẫn không thể không “rêu rao” bản thân, một sản phẩm không mấy chất lượng ra bên ngoài. Mà khách hàng của anh phải là một người đẹp chưa chồng. Người khách hàng này không những phải xinh đẹp mà còn phải có lí trí, đáng yêu, dịu dàng và biết quan tâm chăm sóc. Một “Khách hàng” như vậy thật chẳng dễ tìm, nhưng Lương Tranh vẫn ôm quyết tâm giành chiến thắng.
Tại sao Lương Tranh không đăng tin tìm bạn đời trên mạng?
Bởi vì anh không tin vào tình yêu trên mạng, luôn cảm thấy những người ở trong đó không đáng tin, thậm chí còn có phần xảo quyệt. Anh cũng chẳng có thời gian để đến điền vào những bảng khai chẳng biết thật giả thế nào đó. Muốn xem ảnh của người khác còn phải bỏ tiền lấy được cái thẻ VIP. Xem mặt người khác mà cũng cần tiền ư? Có phải là minh tinh quái đâu, đúng là một trò lừa bịp trắng trợn. Mà điều quan trọng hơn cả là, đã là gái đẹp thì ai còn cần phải đăng thông tin xem mắt lên mạng nữa? Chỉ riêng việc đối phó với những “vệ tinh” xung quanh cũng bận tối mắt tối mũi rồi ấy chứ.
Nói cách khác, Lương Tranh cho rằng các dịch vụ môi giới hôn nhân trên mạng không thể có gái đẹp, mà nếu có cũng là gái đã li dị chồng và có nuôi con nhỏ. Sự lí trí và ranh mãnh của Lương Tranh đúng là số một!
Thực ra tất cả những việc này đều xuất phát từ việc năm ngoái về nhà, bố mẹ anh đã dốc hết ruột gan tâm sự với con trai.
Bố của Lương Tranh người nồng nặc mùi rượu, giọng nói cũng “khuếch đại” đến mấy đề xi ben: “Lương Tranh, mày nghe cho rõ đây! Năm nay mà mày còn không dẫn được vợ về thì đừng có về đây ăn tết nữa…. ngay cả một đứa con gái cũng không tìm được, mày bảo chúng tao làm sao ngẩng đầu với tổ tiên nhà họ Lương? Đã gần ba mươi tuổi đầu rồi, có phải mày thấy mày vẫn còn trẻ không hả? Mày tưởng mày còn đẹp đẽ được mấy năm nữa hả? Năm tao bằng tuổi mày bây giờ, mày đã biết đóng tương vào chai rồi đấy con ạ…”
“Năm nay, năm nay nhất định con sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!”, Lương Tranh cười giả lả, vội vàng rót rượu cho bố.
“Tao với mẹ mày còn sống được mấy năm nữa hả? Sống hết nửa đời người rồi. Mày chỉ biết sống sung sướng bên ngoài, mặc kệ hai cái thân già này sống chết ra sao. Mày là đồ ích kỉ, đồ bất hiếu!”
“Bố mẹ vẫn còn trẻ mà, ít nhất vẫn còn sống được ba nhăm năm nữa. Bố cứ yên tâm, bố mẹ còn được ôm cháu nội cơ!”
“Đừng có nói mấy lời chọc giận bố con nữa, con nhìn bạn bè con đi, có đứa nào không có con mấy tuổi rồi không? Bố mẹ ngần này tuổi rồi, chỉ mong con sớm lập gia đình, có như vậy mới thấy yên lòng được!”
Lương Tranh liền lấy điện thoại ra nhìn: “À phải rồi, tối nay con còn có cuộc hẹn với đám bạn, con phải đi đây!”
“Tao còn chưa nói hết, mày định đi đâu hả? Cái đồ mất dạy…”
Sau lưng vẫn còn vọng lại tiếng chửi bới của bố. Lương Tranh thầm nhủ, năm nay cho dù thế nào cũng phải tìm người giải quyết vấn đề này, nếu không chắc anh không dám vác mặt về nhà mất.
…
Mời bạn đón đọc.