Tay nâng thương bạc, quân địch ngã xuống dướichân ngựa chiến… Đao kiếm giao tranh, vết thương lại trào máu tươi… Như mộtchiếc thuyền bị cuốn vào biển lớn, chìm nổi lênh đênh hoặc là vượt qua sónglớn, hoặc là chìm xuống đáy sâu. Thế nào cũng chỉ là một nạn kiếp mà thôi.
Ta đã đau đớn và mỏi mệt đến mức mất hết trigiác, trái tim thảng thốt vì tiếng chém giết, thét gào, cả người tỏa sáng giốngnhư đang đứng trong ánh nắng rực rỡ của mùa xuân.
Đột nhiên ta có cảm giác bản thân như trở vềGiang Nam.
…
Giang Nam cỏ mọc xanh mướt, ánh trăng thanhtịnh tựa nước.
Ta mơ màng nằm trong lòng của người thiếu niênxa lạ, ngửi mùi hương dịu dàng tựa hoa mai của chàng, hoàn toàn khác biệt vớiLăng sư huynh và Vĩnh sư đệ…
Ánh mắt của chàng chứa một ma lực đáng sợ,chàng khẽ nói “Nàng là Doanh Doanh, nàng là của ta, nàng chính là… thê tử… củaThuần Vu Vọng ta.”
Mời bạn đón đọc.