Tình Khúc Mùa Thu:
Là một quả phụ 49 tuổi, Sasha biết có rất ít đàn ông thích hợp với mình. Nghe các bà nói đến cảnh thiếu đàn ông, thật tức cười, nhưng sự thật là như thế. Liam kém bà 9 tuổi, lại là bạn của con trai bà. Nhưng anh là người tuyệt vời, tìm được một người như anh, chẳng khác nào mò kim đắy biển, cho nên bà tiếp tục yêu anh, dù con gái bà phản đối.
“Phòng triển lãm hội hoạ Suvery ở Paris được thiết lập trong một toà nhà rất ấn tượng, một Hotel Particulier lịch sự của thế kỷ 18 tại khu Faubuorg St. Honoré. Chỉ những nhà sưu tầm danh tiếng mới được mời đến đây. Họ đi qua bộ cửa bằng đồng khổng lồ để vào sân trong. Ngay trước sân là phòng triển lãm chính, phía bên trái là các phòng làm việc của Simon de Suvery, chủ nhân của ngôi nhà. Và cánh nhà phía bên trái là phần của con gái ông ta phụ thêm vào buổi triển lãm, ở đây trưng bày các sản phẩm đương đại. Phía sau nhà là một khu vườn đẹp rộng lớn có đầy những tác phẩm điêu khắc, chủ yếu là của Rodin. Simon de Suvery ở đây đã hơn bốn mươi năm. Bố ông, cụ Antoine, là một trong nhừng nhà sưu tầm hội hoạ danh tiếng nhất Châu Âu, và Somon là nhà nghiên cứu hội hoa thời Phục hưng về các kiệt tác của nước Hà Lan trước khi ông khai trương phòng triển lãm này. Bây giờ ông được các viện bảo tàng khắp Châu Âu hỏi ý kiến, được các nhà sưu tầm tư nhân kính nể, và được hết thảy những người biết ông ngưỡng mộ, mặc dù họ thường sợ ông.
Simon de Suvery có vóc dáng oai vệ, cao, thân hình lực lưỡng, nét mặt nghiêm nghị, cặp mắt đen nhìn thấu tâm can người khác, Simon lấy vợ muộn, vì trong thời thanh niên ông mãi miết lo gây dựng sự nghiệp, không có thời giờ dành cho những chuyện yêu đương. Đến năm bốn mươi mới lấy con gái của một nhà sưu tầm hội hoạ danh tiếng. Cuộc hôn nhân của ông thật là hạnh phúc. Marjorie se Suvery vợ ông không bao giờ tham gia trực tiếp vào công việc của phòng triển lãm, phòng này được thiết lập trước khi Simon cưới bà. Bà rất say mê phòng triển lãm, ngưỡng mộ việc trưng bày của ông. Bà yêu ông tha thiết, quan tâm sâu sắc đến bất cứ điều gì ông làm. Marijorie là hoạ sĩ, nhưng bà cảm thấy không yên tâm khi đem triển lãm tác phẩm của mình. Bà vẽ phong cảnh và chân dung rất đẹp, nhưng thường là để tặng bạn bè. Thực ra, Simon thấy tranh bà đẹp nhưng không gây ấn tượng mạnh cho ông. Ông rất gắt gao trong việc đưa tác phẩm nào ra trưng bày. Ý chí của ông rất sắc đá, tinh thần cứng rắn như kim cương, hoàn toàn đặt vấn đề nghệ thuật lên trên hết, dù vậy dưới bộ mặt sắt đá ấy, luôn luôn ẩn giấu một tấm lòng vàng. Hay là Marjorie đã nói thế. Mặc dù không phải mọi người đều tin lời bà. Ông rất tốt với nhân viên, thành thật với khách hàng, và theo đuổi đến cùng bất cứ cái gì mà ông thấy cần có cho phòng triển lãm. Nhiều lúc ông bỏ ra nhiều năm trời để có được một bức tranh hay một tác phẩm điêu khắc có giá trị, nhưng ông không bao giờ ngồi chờ cho đến khi tác phẩm ấy đến tay mình. Ông đã theo đuổi vợ ông như thế cho đến khi ông cưới được bà…….”
Mời bạn đón đọc.