Một cuộc tình tay ba thật mà ảo, ảo mà thật.
Ảo – bởi cái thời Internet, mạng hoá toàn cầu.
Ảo – bởi chính những mộng tưởng của con người.
Thật – bởi nó hiện tồn trong cuộc sống thực và gây nên những nỗi đau rất thật.
Đó chính là nỗi trăn trở, dằn vặt của của các nhân vật chính trong tình ảo.
Bi kịch chính là ở chỗ, họ luôn đem phân chia đối lập: ảo và thực, tình yêu và tình dục, hạnh phúc và khổ đau, lý trí và cảm xúc…
“… Sau này, ở đây, tôi còn gặp vài người tương tự. Họ đều lấy làm lạ về tất cả mọi thứ trong làng mình, cứ nhờ tôi giải thích, nhưng tôi chưa nghe thấy, mà cũng chưa trông thấy những thứ ấy bao giờ. Về đêm, nhiều lần tôi cấu vào mặt, vào người, tự hỏi, mình đến xứ nào thế này. Một thế giới hết sức lạ lẫm và kỳ dị. Thậm chí tôi còn nửa đùa nửa thật bảo Cầm Tâm:
– Chỗ các chị như chốn ma quỷ ấy.
Thoạt tiên, Cầm Tâm ngạc nhiên lắng nghe, xong nghiêm mặt hỏi:
– Cậu nói gì? Theo ý cậu, chúng tôi đều là ma quỷ à?
Tôi vội vã nói:
– Không. Tôi cảm thấy các chị không giống chúng tôi, không giống người ở chỗ chúng tôi. Các chị như đang sống trê thiên đàng, hoặc đang sống ở thời cổ đại vậy.
Cầm Tâm không hiểu, nhưng chị nói:
– Ừ! Con gái tôi đi học về cũng bảo vậy đấy. Xem ra cậu và nó có thể trò chuyện với nhau. Mấy ngày nữa nó nghỉ hè, nếu lúc đó cậu vẫn ở đây, cậu sẽ gặp được nó.
Thốt nhiên, như nhớ ra chuyện gì, chị hỏi:
– À, cậu định trọ bao lâu?
Tôi ngẩng đầu ngẫm nghĩ, nói chung chung:
– Cũng chẳng biết, khi nào chán tôi sẽ đi.
Cầm Tâm liếc mắt hỏi tôi:
– Cậu đã học đại học bao giờ chưa?
Tôi đáp:
– Có chứ, cũng khoa Trung văn.
Người đàn bà chán nản nói:
– Cái đấy có gì để học? Chỉ cần nhận mặt mấy chữ Hán thôi mà.
Tối hôm ấy, chúng tôi chuyện gẫu rất lâu. Tôi tin chắc Cầm Tâm là người của nhân gian, cái làng này cũng thực sự hiện hữu. Trong giấc ngủ ban đêm, tôi vẫn nghe vẳng tiếng xe hơi, nhưng họ không muốn dừng lại đây, mà chạy thẳng tới một cái đích xa xôi nào đó…”
Mời bạn đón đọc.