… Hứa Mạn Đình ở trong căn nhà nhỏ ghép bằng ván gỗ, đã vật lộn với đau đớn hai mươi tiếng đồng hồ. Căn nhà nóng như lò nung, Hứa Mạn Đình nằm trên giường, quần áo ướt mồ hôi, ngay cả tóc cũng ướt đầm đìa như ngâm trong nước, mồ hôi mới, vẫn không ngừng, tiếp tục từ toàn thân toát ra, từng hạt lớn từ trên trán lăn xuống.
Chưa từng biết con người có thể chịu đựng được đau đớn lớn như thế này, Hứa Mạn Đình trong cơn nửa tỉnh nửa mê nghĩ chẳng lẽ mình cũng từng để mẹ chịu đau đớn như vậy? Mẹ, không, lúc này không thể nghĩ đến mẹ, phải nghĩ đến đứa trẻ thơ đang muốn vọt ra khỏi cơ thể !…. (Trích một đoạn trong tiểu thuyết Thiên đường bốc cháy của nữ sĩ Quỳnh Dao).