“… Có cái gì đó rất khó hiểu, chàng trai nho sinh thở dài nói:
– Người anh em này, đúng là sư phụ có làm như thế… Không chỉ dùng tính mạng bản thân mà ngay cả con cháu đệ tử ông cũng đưa vào. Tính mạng sư phụ và của cả con em đệ tử đều ở cả đây, anh em nói quả không sai… Do đó chúng ta cảm thấy cũng phải vì ông ta, ông ta đáng được chúng ta hy sinh vì ông ấy…
Tần Như Hổ hỏi vội:
– Nhưng vì cái gì cơ chứ?
Chàng nho sinh thong thả đáp:
– Bởi vì ông ta đã làm vì người khác rất nhiều mà chưa bao giờ đòi hỏi phải trả bất cứ giá nào hoặc cái gì… Ông ta chỉ làm có vậy thôi…
Ngưng một lát rồi nói thêm:
– Ai mà chẳng biết rằng Yến Linh Điêu ở Ngũ Đài Sơn là một võ lâm thế gia thuộc hàng nhất trong võ lâm? Có đúng vậy?
Tần Như Hổ nói:
– Đúng vậy!
– Mọi người ai ai cũng rõ rằng Yến gia bị tiêu diệt vì tấn công Thái Dương Trang… có phải vậy không?
Tần Như Hổ đáp:
– Đúng vậy! Tà Kiếm Ma Tinh của Yến Linh Điêu, công lực Thất Tinh thủ hạ của ông ta thực ra chẳng kém gì Thái Dương Tẩu và đám thủ hạ của Thái Dương Trang… chỉ có điều lão già Thái Dương Tẩu đã thắng vì những thủ đoạn mờ ám mà thôi…
Chàng thanh niên nho sinh nói:
– Chúng ta không nên phủ nhận thực lực hùng bá một phương của Thái Dương Trang… và chẳng cần biết lão ta đã nhờ vào thủ đoạn gì… mà chỉ biết Yến Linh Điêu đã bị thất bại dưới tay Thái Dương Trang là đủ… Vấn đề ở chỗ: có phải rẳng nếu Yến Linh Điêu với Tà Kiếm Ma Tinh nếu mà không công lại với Thái Dương Trang thì không còn sống cho đến bây giờ phải không?
Tần Như Hổ mở to hai mắt:
– Cái gì vậy? Thái Dương Trang tuy có bá đạo song nếu bảo lão ta mang quân đi đánh Yến gia trang, dù trời bảo lão ta cũng chẳng dám đâu… có đúng không?
– Đúng vậy! Thái Dương Trang nào có cái gan đó mà dám đêm quân đi đánh Yến gia trang? Nói thế cũng có nghĩa rằng Yến Linh Điêu có thể an nhiên tự tai mà hưởng phúc hưởng lợi đời đời… Song ngược lại, Yến Linh Điêu lại mang quân đi đánh Thái Dương Trang… thử nghĩ xem là vì lý do gì vậy?
Hình như Tần Như Hổ cũng đang nghĩ đến điều này, chàng nói:
– Đúng thế… vì cái gì nhỉ?
– Vì sự an ninh của đồng đạo trên giang hồ võ lâm mà thôi…
Miệng lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần câu nói trên… Tần Như Hổ tròn đôi mắt rồi buột mồm nói:
– Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi… Ông ta đã hy sinh vì những người không hề quen biết… Do đó sư phụ cũng cảm thấy đáng phải hy sinh vì ông ta… Đúng, chúng ta đáng hy sinh mạng sống cho ông ấy!
– Tân huynh, anh nói là chúng ta đáng hy sinh vì ai?
Nghe vậy, Tần Như Hổ bỗng đứng thẳng người, mặt đằng đằng sát khí… Nho sinh lắc đầu rồi nói:
– Người anh em, hãy ngồi xuống… Tại sao huynh không biết gì về Thái Dương Trang? về Nhị tổng quản?… Chưa nghe những cái tên này bao giờ sao?…”
Mời bạn đón đọc.