"… Cũng như thường ngày, chàng có thói quen mang bài của Dung ra sửa trước. Mùi thơm từ vở tỏa ra khiến chàng ngây ngất. Hình ảnh trong trắng và dễ thương của Dung hiện ra như thiên thần. Mùi thơm như mùi trinh nữ của nàng. Nam ngồi xuống, rót ly nước ngồi uống chậm rãi. Tại sao ta không tự chủ được ta nữa? Dung chỉ là đứa bé đáng tội nghiệp mà thôi! Không thể được! Ta không thể vượt qua hàng rào ngăn cách. Dung chỉ xứng đáng là con của ta không hơn không kém!
Nam lật vở Dung ra, hai cánh hoa úa màu rơi xuống. Chăm chú lượm lên, những nét chữ trên cành hoa khiến chàng bàng hoàng vô cùng.
Tiếng gọi cửa giục giã từ bên ngoài kéo Nam trở về với thực tế. Chàng vội bỏ hai cánh hoa vào túi áo, ra mở cổng. Dáng Dung hớt hải, chạy vào, hoảng hốt nhìn Nam…".
Mời bạn đón đọc.