"Miệng nói nhưng tay chân chàng vẫn tiếp tục tung ra những đòn kỳ ảo của pho Long hổ thần thức, Thiên Cơ đánh liền chín chiêu liên hoàn, đẩy Độc Hồ Điệp vào hàng rào trúc dày đặc. Đến nước này thì nàng ta chẳng còn dám nhân nhượng, nghiến răng xuất chiêu đoạt mệnh.
Tiểu kiếm ngắn và nhẹ nên nhanh nhẹn linh hoạt hơn trường kiếm, tạo thành lưới kiếm ảnh mờ mờ, uy hiếp đối thủ. Thiên Cơ vẫn dùng đấu pháp cương mãnh, lao thẳng vào như không hề biết sợ chết.
Độc Hồ Điệp bỗng phát hiện trảo phong của chàng trai họ Mục níu chặt lấy đường kiếm của mình. Nàng sững sờ vì chỉ những ai có trên bốn mươi năm tu vi mới đạt đến trình độ này. Nàng vội dồn toàn lực vào thân kiếm để đánh hết chiêu, cố hớt đứt bàn tay Thiên Cơ. Nào ngờ, Thiên Cơ thản nhiên nắm chặt lấy, lôi về phía mình và vung quyền đấm vào ngực kẻ thù.
Độc Hồ Điệp choáng váng như người gặp ma, không sao phản ứng được nữa, chỉ còn cách chờ chết. Bỗng tay hữu Thiên Cơ xòe ra, hạ thấp xuống, rạch đứt lớp vải áo, chụp lấy Bát Quái Đồng Kính.
Chàng buông tiểu kiếm, cười bảo:
– Tại hạ không quên ơn tặng bầu rượu quý. Cốc cô nương hãy đi đi.
Chàng đã nhận ra Độc Hồ Điệp chính là nữ lang áo hồng Cốc Dao Trì.
Dao Trì vừa thẹn, vừa giận, giậm chân hỏi:
– Sao công tử nhận ra tiểu muội?
Thiên Cơ sờ mũi mình đáp:
– Cơ thể ai cũng có một mùi riêng biệt. Tại hạ đã nghe qua một lần thì mãi mãi không quên.
Cốc Dao Trì xấu hổ, lườm chàng rồi chạy đi, chọn chỗ rào thưa, vung kiếm phá đường mà thoát ra. Mạnh môn chủ và quần hào đứng xa quan sát đến sáu bảy trượng. Ông vội quát:
– Sao công tử không giữ ả lại.
Mọi người chạy ùa đến nhìn Thiên Cơ với vẻ ngưỡng mộ và nghi hoặc…"
(Trích đoạn Sơn Quỷ)
Mời bạn đón đọc.