Xem sách hay

Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 1 – Phát Hành Dự Kiến 07/09/2019

Mua ở đâu?
Shiori Ota

Sinh ra ở Sapporo, Hokkaido. Ông sinh sống ở thành phố Asahikawa cho đến năm 2012. Ông trở nên nổi tiếng với khả năng hành văn tốt khi tác phẩm của ông được xuất bản tại trang đăng tiểu thuyết trên mạng. Cùng năm đó, bộ truyện Sakurako và bộ xương được chôn dưới gốc anh …

Sakurako và bộ xương dưới gốc anh đào (tên gốc: Sakurako-san no ashimoto ni wa shitai ga Umatteiru) là series light novel trinh thám của tác giả Ota shiori, minh họa bìa Tetsuo. Chỉ trong 1 năm đầu tiên xuất bản, series đã đạt được con số ấn tượng 1 triệu bản in. Tác phẩm cũng được chuyển thể sang rất nhiều phiên bản như TV series anime, drama live-action, manga.

Câu chuyện được kể dưới góc nhìn của nhân vật chính Tatewaki Shoutarou, một nam sinh trung học vô cùng bình thường, sống một cuộc sống bình thường tại một thị trấn bình thường. Cuộc sống của cậu lẽ ra vẫn sẽ trôi qua một cách êm đềm đến chán ngắn, nếu như Shoutarou không vì hiếu kỳ mà bước vào căn biệt thự cổ kính bên cạnh cây hoa anh đào cổ thụ. Căn biệt thự ấy thuộc gia tộc Kujou, và nàng tiểu thư của gia tộc Kujou ấy, Sakurako Kujou, đang mải mê ninh một bộ xương bên trong một cái nồi lớn. Sự kiện ấy đánh dấu cuộc hành trình cùng nhau của Shoutarou và Sakurako để tìm hiểu những bí ẩn chôn giấu bên trong bộ xương, thứ trụ cột vững chắc nhất của một sinh vật sống, và cũng là thứ trung thực nhất, sẽ cho ta mọi câu trả lời nếu biết đặt câu hỏi hợp lý.

Tập 1 của series với những mảnh xương đầu tiên, giới thiệu về cô nàng tiểu thư quyền quý Sakurako, một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng cũng là một con người kỳ lạ, không có chút hứng thú nào với sinh vật sống. Thứ mà cô yêu thích, chỉ là thứ còn sót lại sau mỗi cái chết, chính là bộ xương trắng. 

Nàng Sakurako xinh đẹp, kỳ quặc và có chút gì đó trẻ con, lùng sục khắp nơi để tìm kiếm những bộ xương và cùng sự thật xoay quanh bí ẩn của những xác chết; cùng với cậu học sinh trung học bình thường Shoutarou, người ít tuổi hơn Sakurako nhiều nhưng luôn phải đóng vai trò bảo mẫu, kìm hãm cái sự khác người có phần tự nhiên thái quá của Sakurako, hứa hẹn sẽ đem tới cho các bạn độc giả những câu chuyện nhẹ nhàng, hài hước nhưng không kém phần kịch tính và cân não!

Trích dẫn:

“… Chị ấy rất đẹp.” 

“Sao cơ?” 

“Cô gái thuê phòng trọ đó.” 

Sakurako vừa thưởng thức cốc chocolate nóng, vừa nhìn tôi với biểu cảm kì lạ như muốn hỏi ‘Sao nào?’. 

Vào mùa hè, em hay làm thêm công việc cắt cỏ. Vừa để chăm sóc khu vườn ở tòa nhà mẹ em quản lý, vừa tranh thủ kiếm chút tiền tiêu vặt từ mẹ.

 “Lao động chân tay khá vất vả đấy nhỉ?” 

“Vâng, nhưng nếu tính ra thì mẹ em trả lương theo giờ có hơi rẻ. Tuy nhiên, kiếm được chút tiền tiêu vặt thì cũng không tồi. Nhất là ở tòa nhà đó, không biết có phải do hạt giống bay từ lô đất bên cạnh sang không mà cỏ dại lúc nào cũng mọc um tùm. Ở bãi gửi xe, lối đi rải sỏi trước sảnh, hay đường bê tông đều mọc xum xuê nào là bồ công anh, nên em rất hay đến đây vào những ngày trời ấm lên.” 

Tôi chỉ vào lô đất bên cạnh mà giờ đã bao phủ trong tuyết trắng. Đấy là lô đất của một công ty kiến trúc, phía trên có một chiếc máy xúc lấm lem bụi bẩn và một căn nhà tạm bám đầy tuyết. 

“Thỉnh thoảng em có gặp chị Kiyomi… Nhất là lúc nhổ cỏ dại trong những ngày hè nắng nóng, chị ấy hay đưa đồ uống lạnh cho em và dặn dò cẩn thận đừng để bị say nắng, có lúc còn bảo vì hôm nay rảnh rỗi nên sẽ giúp em một tay nữa.” 

Nói đến đây, tôi lại nhớ tới bóng dáng chị Kiyomi trong chiếc mũ rộng vành kéo sụp xuống, đôi mắt nheo lại dưới ánh nắng mặt trời, miệng thì nói ‘Hôm nay trời nóng thật luôn ấy’. 

“Không ăn mặc chăm chút như em gái mình là chị Yoshimi, chị ấy… nói trắng ra có lẽ là một người giản dị.” 

Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng với mái tóc búi cao. Trang phục đơn giản. Những ngón tay thon dài sơn màu da không chút lòe loẹt. 

“Chị ấy mà, ngón tay chị không được dài cho lắm. Sơn móng màu da như thế này thì trông ngón tay có vẻ dài hơn một chút ấy nhỉ?” 

Đột nhiên nhớ lại cảnh tượng chị ấy bẽn lẽn nói vậy rồi nở nụ cười, tôi vô thức nhìn vào bàn tay Sakurako. Tay của Sakurako khá to, các ngón tay thon dài. Móng tay của cô ấy bóng bẩy đẹp đẽ một màu hồng tự nhiên khỏe mạnh chứ không sơn lên bất cứ hóa chất gì. 

“Không phải chị ấy không quan tâm đến vẻ bề ngoài đâu. Nhưng mà, chị ấy mang trên mình vẻ đẹp nhẹ nhàng, ban sơ, kín đáo…” 

“Chị hiểu rồi, hóa ra là vậy à?” 

“Hiểu gì cơ ạ?” 

“Tóm lại đấy là người mà nhóc mộng tưởng đến mỗi khi thủ dâm chứ gì.” 

“Cái…! Chị Sakurako!” 

“Không cần phải ngại, bằng chứng của sức trẻ thôi mà. 97% học sinh cao trung đều thích thủ dâm, dù không biết số liệu này có chính xác không, có lẽ con số thực sự không lớn đến vậy, nhưng ít ra cũng thể hiện đấy là một việc hết sức bình thường. Đặc biệt là một thiếu niên như nhóc, việc khao khát được xuất tinh vào âm đạo của một phụ nữ trẻ, đối với sinh vật sống mà nói ngược lại là một điều vô cùng đúng đắn.” 

Dù không phải là một từ thông dụng, nhưng nghe Sakurako nhắc đến cơ quan sinh dục của nữ giới bằng tiếng Anh mạch lạc như vậy khiến mặt tôi đỏ bừng bừng. Hơn hết thảy là cách nói trắng trợn của cô ấy.

Cô ấy lúc nào cũng nói những điều tế nhị như thế mà không có chút nao núng nào. Ngay cả những bộ phận mà mọi người đều phải ngượng ngùng khi nhắc đến, đối với cô ấy mà nói cũng chỉ đơn giản như nội tạng, là một bộ phận bình thường của cơ thể người mà thôi. Khái niệm xấu hổ của cô ấy hoàn toàn không như người bình thường. Nhưng mà, những lời vừa rồi thực sự làm tôi thấy xấu hổ. Và hơn thế nữa, tôi không muốn phải nghe lời kiểu này về chị Kiyomi thêm chút nào nữa. 

“Chị thôi ngay đi!” 

Tuy nhiên, vẫn như mọi khi Sakurako phớt lờ lời phản đối của tôi. 

“Thêm nữa, chị đây từng đọc một luận văn đề cập đến việc xuất tinh có chừng mực còn giúp phòng chống ung thư tuyến tiền liệt. Nghe nói nếu tuần xuất tinh năm lần đều đặn có thể giảm nguy cơ ung thư tuyến tiền liệt xuống một phần ba lần. Dù cũng có ý kiến rằng việc này gây hại cho cơ thể, nhưng nếu nhóc không thuộc dạng nghiện thủ dâm như Nietzsche thì chẳng có gì phải lo lắng cả. Cứ tự do tùy thích thôi.”

“Tùy thích cái gì cơ chứ…” 

Thật nhức đầu quá. 

“Em đã nói rồi… Không phải như chị nghĩ đâu. Đúng là em có quý chị ấy thật, nhưng không phải theo ý nghĩa như vậy. Nói là ngưỡng mộ thì đúng hơn… Với lại… Xin chị đó, nhưng em chỉ muốn nói là ít ra chị hãy tỏ ra tôn kính với người đã mất một chút đi! Em nghiêm túc đấy!” 

“Dù còn sống hay đã chết thì con người cũng chỉ là con người. Đối với người chẳng hề quen biết mà có thể bày tỏ lòng tôn kính được sao?” 

Sakurako nói một cách dứt khoát. Nghe cô ấy nói như vậy, trong một khoảnh khắc tôi đã lỡ nghĩ trong đầu ‘đúng là thế thật’, nhưng người với người, chẳng phải đôi bên luôn luôn nên tôn trọng lẫn nhau sao? 

“Mà sao cũng được! Đúng là em thích chị ấy đó! Nhưng không phải là kiểu tình yêu nam nữ, mà là sự ngưỡng mộ giữa người với người, là kiểu ‘thích’ như vậy đấy! Thế nên chị dừng kiểu nói kì cục như vậy đi nhé!” 

Tôi vô thức đứng lên và cao giọng, nét mặt Sakurako bỗng chuyển sang nghiêm túc, lấy ngón tay chọc vào má tôi khiến tôi sửng sốt vô cùng.

“Bình tĩnh đi nào… Chị hoàn toàn không có ý định làm nhóc phải xấu hổ.” 

Đó là lúc tôi nhận ra một giọt nước mắt đang lăn xuống má mình. Nỗi đau khi một người ta quen biết qua đời, chẳng nhẽ Sakurako lại không hiểu được cảm xúc hết sức đơn thuần và thường tình này sao? Lúc đó, dường như lần đầu tiên Sakurako nhận ra rằng mình đã làm tôi tổn thương sâu sắc, với khuôn mặt hối lỗi, cô nhỏ giọng nói ‘thật xin lỗi’. 

“Sự việc đến nước này, thật sự em rất sốc… Em quả thật không thể tin được rằng chị Kiyomi đã không còn trên cõi đời này nữa…” 

Tôi thả người phịch một phát xuống ghế như đổ nhào, làm những lọ gia vị trên bàn phát ra những tiếng cạch cạch nho nhỏ như cùng nhau thở dài. 

“Nhưng đấy lại là sự thật. Cô ta giờ chỉ còn là một cái xác chết trong chính căn phòng của mình.” 

“Nhưng căn phòng đó có thật sự… là phòng kín không?” 

“Còn thế nào nữa? Không phải tất cả các cửa đều bị khóa trái từ bên trong sao?” 

“Căn phòng… thực sự rất hỗn độn.” 

“Có lẽ cô ta không phải người giỏi dọn dẹp lắm.” 

“Không phải đâu, trước đây có một lần em đến chơi thì căn phòng rất sạch sẽ. Chị ấy pha trà thảo mộc cho em, còn căn phòng thì mang đến cảm giác được dọn dẹp cực kỳ cẩn thận.” 

Nói đến đấy, tôi chợt nhớ ra rằng cũng giống như quán cà phê này, căn phòng của chị ấy chủ đạo là các tông màu trắng, xanh lá và nâu tự nhiên. Sau khi nhổ cỏ xong, trên người vẫn còn vương chút mùi đất ẩm ở bên ngoài, chị Kiyomi mở toang cửa sổ ra và bảo rằng như vậy tốt cho cơ thể hơn là bật điều hòa. Điều chỉnh chiếc rèm hoa màu retro trộn lẫn giữa da cam, xanh lục và vàng, đính kèm đăng ten trắng ở phía sau, chị Kiyomi mỉm cười dịu dàng hỏi ‘Em khát rồi phải không?’ Nói rồi, chị lấy ấm trà bằng thủy tinh đã được pha sẵn trong tủ lạnh ra. Đổ trà bạc hà lạnh ra chiếc cốc thủy tinh chấm bi màu sáng. 

“Uống cái này thực sự rất sảng khoái đó. Đây là trà chị tự làm” – chị Kiyomi vừa nói vừa rót đầy cốc cho tôi. Năm nay, có vẻ bạc hà bội thu hơn so với mọi năm. Dù làm lần đầu tiên, nhưng thành quả tốt hơn chị nghĩ, chị ấy đã nói với tôi như vậy. Đối với tôi, trong thời tiết nóng bức như thế cảm giác uống nước mát lạnh vào cơ thể quả thực rất tuyệt, nhưng thành thật mà nói hương vị không ngon chút nào. Nếu không phải đang khát khô cổ thì tôi sẽ chẳng bao giờ uống cái này đâu, tôi đã suy nghĩ trong đầu như vậy. Tuy nhiên, nhìn chị Kiyomi cười hiền hậu trước mặt với vẻ đẹp chói lòa, tôi cảm thấy rất vui vì được chị mời trà, nên gắng sức tống ừng ực cốc trà xuống cổ họng. Hình như sau đó tôi có nói với chị ‘thực sự rất ngon đó ạ’ hay ‘em cảm thấy khỏe hẳn rồi này’ hay gì đó tương tự như vậy. Và chị Kiyomi lại một lần nữa cười thật tươi, rót thêm cho tôi một cốc trà đầy nữa… Giữa mùa hè, chúng tôi đã có một buổi chiều cùng trò chuyện phiếm như vậy. Một giấc mộng hè êm đềm và giản dị. 

Tôi không quá thân thiết với chị Kiyomi, và chúng tôi cũng không tiếp xúc với nhau nhiều. Nếu chị ấy kết hôn và dọn ra khỏi căn phòng thuê trọ thì chắc chắn sau đó chúng tôi sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa. 

Nhưng tôi đã nghĩ như vậy cũng tốt. Khi nghe tin chị ấy sắp kết hôn, sẽ là nói dối nếu bảo rằng đâu đó trong tim tôi không có chút cảm giác ghen tị nào. Nhưng hơn cả cảm giác này, tôi thực sự mong chị ấy có được hạnh phúc. 

Không, tôi đã nghĩ rằng nếu là chị ấy thì chắc chắn sẽ có được hạnh phúc thôi. Một người con gái có nụ cười hiền dịu như vậy, móng tay sơn màu da, một con người tuyệt vời pha cả trà bạc hà tự làm cho khách, chắc chắn không có chuyện người chị ấy chọn làm chồng lại không coi trọng chị. Chắc chắn chị sẽ trở thành một người vợ, một người mẹ tốt, nếu điều ấy trở thành sự thật thì tôi có thể nói ‘chúc mừng chị’ một cách thành thật nhất rồi. 

Do đó mà cuộc sống của chị ấy không thể nào kết thúc theo cách này được. 

“Chị Kiyomi tuyệt đối không phải là người đáng bị chấm dứt cuộc sống này theo cách như thế.” 

Vì vậy, chắc chắn đây không phải là một sự cố xuất phát từ lỗi của chị ấy. Tôi có thể khẳng định như vậy. 

“Căn phòng đồ đạc vương vãi lung tung đó… không phải là dấu hiệu của việc ẩu đả sao? Chị có thấy nghi ngờ tên biến thái mà bác chủ quán đã nhắc đến không?” 

“Ô? Như vậy nhóc muốn nói rằng sự việc lần này nhất định là một vụ giết người trong phòng kín ư?” 

Sakurako nhướn một bên lông mày lên, ngạc nhiên nói. Tôi không thể hiểu được vì sao cô ấy lại ngạc nhiên đến vậy.

“Chị Sakurako, chị không nghĩ vậy sao?” 

Vậy rốt cuộc chị nghĩ là vì sao cơ chứ? Chẳng nhẽ chị ấy chết vì bị bệnh? Tôi nhíu mày nghi hoặc, Sakurako ‘ha’ một phát như cười khẩy. 

“Có một điều mà chị có thể khẳng định với nhóc. Những cái gọi là ‘tiểu xảo’ đó chỉ là chuyện không tưởng thôi… Nhóc ngớ ngẩn thật đấy.” 

“Sao…” Ừ thì đúng là tôi không được thông minh cho lắm. Đặc biệt là mỗi khi ở cùng Sakurako thì tôi lại càng được nhắc nhở về điều này. Nhưng trong tình huống hiện tại thì tôi không hiểu được lí do mà cô ấy nói thế. 

“Vậy thì chị Sakurako, chị nghĩ chuyện gì đã xảy ra!?” 

“Hãy nói về điều cơ bản nhất. Khi giết người thì đa số hung thủ sẽ nghĩ đến điều gì trước tiên?” 

“Là… cách để không bị bắt?” 

Sakurako tặc lưỡi ba lần, ý muốn nói câu trả lời của tôi sai bét lè. 

“Không phải, đấy chính là phải đảm bảo giết chết được đối phương.” 

Nói vậy, cô ấy ngồi ngả ra sau, dựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo hệt như lúc ngồi trên chiếc ghế an lạc trong biệt thự. 

“Nói đến những kẻ sát nhân thì trước hết phải nói đến ý muốn giết người cho bằng được. Đầu tiên trong đầu chúng lúc nào cũng sẽ nghĩ đến việc làm sao mới có thể khiến đối phương biến mất khỏi thế gian này… Những chuyện phía sau chỉ là thứ yếu.” 

Sakurako cầm chiếc thìa trên bàn lên không chút tiếng động. 

“Nhóc hiểu chứ? Nếu đã muốn giết người thì dù chỉ có chiếc thìa này thôi cũng làm được. Tóm lại, giết người quan trọng không phải cách thức, mà là ‘động cơ’, ‘cảm xúc bộc phát nhất thời’. Đa số những kẻ sát nhân đều là do không kiềm chế được ham muốn giết chết đối phương, muốn đối phương biến mất nên ra tay. Đấy là một trạng thái hết sức cấp bách. Nếu còn lại chút lí trí thì đã không thực hiện một hành động ngu xuẩn như giết người. Cách để hủy hoại một con người, ngoài việc giết người ra thì còn vô số các phương pháp khác.”

      (Còn nữa)

Mời bạn đón đọc.

 
Mua ở đâu?