Bách Lý Hàn cầm chiếc khăn trùm đầu đi về phía Lưu Sương, đến lúc này chàng mới nhìn rõ dung mạo của nàng.
Khoảnh khắc, trong mắt chàng vụt lên một tia ngạc nhiên bối rối, lông mày dần cau lại, nụ cười trên khóe môi cũng theo đó mà đóng băng, vẻ dịu dàng trong mắt không còn, tấm khăn trùm đầu trong tay lặng lẽ rơi xuống đất như thể bị ruồng rẫy
“Ngươi là ai?”
Nàng là ai? Chàng hỏi nàng là ai?
Thử hỏi, một tân nương khi nghe thấy phu quân hỏi mình như thế trong đêm động phòng sẽ cảm thấy thế nào? Khoảnh khắc, trái tim nàng chất đầy hoài nghi và lo lắng.
Chẳng lẽ có chỗ nào không đúng?
Lúc nàng xuống kiệu, tiếng gọi “Sương nhi” tình tứ của chàng, chẳng lẽ không phải là để gọi nàng sao? Câu “Cầm tay nàng mà hẹn mấy lời: Sống bên nhau mãi đến hồi già nua” của chàng, lẽ nào không phải là nói với nàng?
“Xin hỏi vương gia muốn cưới ai?”
“Lưu Sương!… Nhưng ngươi không phải nàng ấy.”
“Thiếp chính là Lưu Sương.”
“Ngươi thật sự là Lưu Sương?”
“Sai rồi!” Chàng khẽ lẩm bẩm, chỉ thấy hàn ý như sóng ập đến, dần dần vùi lấp chàng, phu nhân mới cưới của chàng không phải là cô gái chàng thích, thật nực cười làm sao.
Sai rồi ư? Chẳng lẽ ý chàng là đã sai khi cưới nàng?
“Sai ở chỗ nào? Xin vương gia nói rõ.” Lưu Sương không kìm được nỗi bi thương trong lòng, nhẹ hỏi.
“Ngươi không phải là cô gái mà ta muốn cưới.”
Mời bạn đón đọc.