Xem sách hay

Quán Trọ Hoa Viên Vỹ

Mua ở đâu?
Yoko Ogawa

Một phụ nữ lao ra khỏi phòng quán trọ Hoa Diên Vỹ chửi rủa. Tiếp theo sau là một người đàn ông với tiếng quát lạnh lùng: “Câm mồn đi, con đĩ!” tiếng quát đó đã mê hoặc Mari, cô con gái bà chủ đang trực quầy lễ tân. Rồi cô đi theo người đàn ông, để trái tim cùng cơ thể mình lạc lối trong một mối quan hệ nảy sinh từ tình cảm chân thực, nhưng cũng từ những ham muốn và rung động thầm kín nhất, đáng xấu hổ, nơi nền tảng là sự thống trị và phục tùng mỏng manh, yếu đuối, Mari cố gắng tìm hiểu điều gì ở người đàn ông đã hấp dẫn cô.

Quán trọ Hoa Diên Vỹ không phải là một tiểu thuyết về đề tài bạo dâm. Lối viết sáng suốt của Yoko Ogawa, một trong những nhà văn Nhật đáng chú ý nhất hiện nay, đã đưa câu chuyện vượt lên trên giới hạn của sự dung tục, tầm thường, và hơn thế nữa, trở thành một cuốn tiểu thuyết đặc biệt khó quên, với đầy đủ những nét đặc trưng trong bút pháp tinh tế mà người ta chỉ có thể tìm thấy ở Yoko Ogawa.

“… Dịch giả vẫn không cởi áo vest. Cũng không tháo cà vạt, nút tay áo cũng để nguyên. Bộ dạng ông ta vẫn như khi đợi tôi trước đồng hồ hoa. Chỉ mỗi tôi là khác trước. Những gì chạm vào tôi chỉ là môi, lưỡi và ngón tay. Song thế là đủ

Ông tay không bỏ qua một bộ phận nào trên cơ thể tôi. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được mình có xương bả vai, có thái dương, có mắt cá chân, có dái tai, và có cả hậu môn nữa. Dịch giả cẩn thận âu yếm chúng, làm ướt chúng bằng nước bọt, rồi lấy môi nếm thử.

Tôi nhắm mắt lại. Như thể tôi có thể cảm nhận được một cách chân thực nhất mình đã bị làm cho ê chề đến mức nào.  Ni lông trên ghế sofa bám dính lưng tôi. Rõ ràng phòng rất lạnh vậy mà mồ hôi tôi nhễ nhại.

Không biết từ khi nào người đàn ông bắt đầu lần mò vào trong đám lông mu. Tôi bắt đầu thấy đau khi hơi thở của ông ta lại gần. Cảm giác lo lắng không hiểu ông ta định làm gì, cùng với lời nguyện cầu ông ta cứ tiếp tục nhạo báng tôi không thương xót, chúng giằng co nhau như thể xé toạc người tôi ra. Từ chỗ rách ấy khoái cảm trào dâng cuồn cuộn như máu.

Ngón tay ông ta mở rộng từng nếp gấp. Lưỡi ông ta lăn xa vào cục thịt bé tí nằm sâu bên trong. Không chịu nỗi tôi bật kêu lên, và rúm người lại. Song cái lưỡi không chịu rời ra. Cục thịt nhỏ nằm trên lớp niêm mạc nhễ não rung rung, co giật…

– Dừng lại!

Lần đầu tiên tôi chợt hét toáng lên. Người đàn ông tát vào hai bên má tôi. Dư âm của tiếng kêu vừa dứt, một nỗi đau khác lại ập đến. Tôi nghĩ về cô Marie ở chuồng ngựa. Có lẽ cô ấy cũng đã bị đánh bằng roi giống thế này. Dịch giả chùi những ngón tay vừa đút vào chỗ ấy lên má tôi. Mặt tôi nhớp nháp toàn chất dịch nhầy nhầy.

– Tuyệt chứ? – Ông ta hỏi

Tôi lúc lắc đầu. Đồng tình hay phản đối, ông ta muốn hiểu thế nào cũng được.

– Rất tuyệt phải không?

Ông ta nhét một lúc cả bốn ngón tay vào miệng tôi. Tôi nghẹt thở muốn nôn mữa.

– Thế nào? Ngon không?

Tôi dùng lưỡi cố đẩy chúng ra. Nước bọt trào ra từ khoé môi.

– Tuyệt đến mức chảy cả nước dải cơ à?

Tôi tuyệt vọng gật lia lịa.

– Đồ dâm đãng!

Ông ta lại tát vào má tôi.

– Vâng, rất tuyệt ạ! Cháu xin bác, bác làm nữa đi! Cháu xin bác đấy!…

Tôi sẽ liếm lên tấm lưng đầy những nốt đồi mồi của ông ta, thọc lưỡi vào giữa những nếp nhăn trên bụng ông ta, liếm cả lên mạng sườn đầy mồ hôi, lên cả lòng bàn chân đầy cát. Tôi sẽ thoa dầu lên khắp người ông ta, không bỏ sót một kẻ hở nào.

Thân thể tôi khi phục tùng dịch giả càng khó coi càng tốt. Như thế tôi sẽ có thể cảm giác được mình thảm hại đến đâu. Một cảm giác thoải mái trong sáng trào dâng trong lòng tôi vào cái lúc tôi biến thành một đống thịt bị hành hạ…” (Trích đoạn Quán trọ Hoa Viên Vỹ).

– “Với lối viết chân thực nhưng sắc sảo, Yoko Ogawa đã diễn tả một cách tuyệt vời sự ngông cuồng, khác thường và dữ dội của tình yêu. Nhà văn đã nhẹ nhàng dẫn chúng ta đến bờ vực hiểm nguy của sự đánh mất bản thân. Chuyến đi thật ám ảnh” – Radio France

– “Câu chuyện khác thường về tình yêu, ham muốn và cái chết đã đưa độc giả dấn sâu vào nỗi đau đớn bí ẩn mà chắc hẳn Yoko Ogawa là một trong những môn đồ tài năng nhất” – Amazon.fr

– “Cuốn sách khép lại nhưng bầu không khí đặc biệt mà Yoko Ogawa tạo nên cùng với tài năng của mình vẫn còn ở đó: dữ dội và ngọt ngào, như chính sự hoà quyền giữa khoái cảm và đớn đau” – Hector Chavez

Mời bạn đón đọc.

 

 
Mua ở đâu?