Xem sách hay

Phu Nhân Tỉ Phú Giêm – Tiểu Thuyết Trinh Thám

Mua ở đâu?
James Hadley Chase

James Hadley Chase

Phu Nhân Tỉ Phú Giêm – Tiểu Thuyết Trinh Thám:
“Một gã đàn ông cao lớn, đẹp người, trạc bốn muơi tuổi, tóc quăn màu nâu, ngừng lại ở ngưỡng cửa phòng riêng của sòng bạc ở Paradise City. Hắn bận một bộ com lê màu trắng rất oách, một chiếc sơ mi màu xanh nước biển với một chiếc và vạt màu máu tươi. Hắn quan sát gian phòng.
Lúc đó đã hai mươi hai giờ rưỡi. Phòng này kê có ba bàn ru-lét chỉ dành cho những khách sụ. Tiền đặt thấp nhất là năm trăm đôla, và những khách du lịch, cũng như những tay chơi quèn thì đừng có mà chàng màng vào đây. Căn phòng lộng lẫy chật ních người vì Paradise ở bang Floride là nơi hò hẹn của những tỉ phú.

Lucan, rất quen mặt trong đám lưu manh, gật đầu hài lòng. Ở một góc nào đó trong căn phòng đầy ắp người này, thế nào cũng phải có một mụ đàn bà làm thoả mãn được lòng tham của hắn.
Chuyên khoa của Lucan là chài các bà nạ dòng, các bà goá đã mõm. giàu tiền bạc hơn là sự tinh khôn. Hắn sống một cuộc đời xa hoa. Nếu phải ngủ với một bà già to béo ục ịch, thì hắn sẽ ngủ, sẽ cho bà ta biết thế nào là khoái cực lạc trong những ngày xế chiều của bà ta, nhưng hắn chý ý đòi cho đáng giá, và cái giá này bao giờ cũng cao.

Hắn đã đến ở Paradise City từ ba hôm nay rồi. Dù số tiền hắn kiếm được về những buổi phục vụ của hắn là bao nhiêu đi nữa, thì hắn cũng vẫn cứ luôn luôn thấy túng thiếu. Điều này không làm hắn lo ngại. Hắn còn có nghề đánh cá ngựa nữa. Mà tiền làm ra là cốt để tiêu chứ! Cho đến hôm nay, hắn đã kiếm được một số bà bệnh phụ già mà hào phóng, nhưng trong ba ngày cuối cùng này hắn chưa gặp một người nào đủ giàu để xứng đáng với cái duyên dáng của hắn. Lucan là một gã lạc quan. Đành rằng đây là vấn đề kiên nhẫn chờ đợi, vấn đề tiền vào và tiền ra, nhưng hắn cũng thấy cái vốn của hắn cạn dần rồi. Tại sao hắn lại đi cá năm ngàn đô vào một con “nghẽo” về bét tĩ như thế?

Đôi mắt xanh láo liên của hắn đang đánh giá những bà ngồi ở bàn đánh bạc. Cái bà mập thù lù, tóc xanh biếc đeo hột xoàn cùng mình kia có vẻ đường được đấy. Còn cái mụ ốm tong ốm teo kia cũng có những viên ngọc đỏ, ngọc xanh khá hấp dẫn đấy chứ. Cả hai đều đang uể oải đẩy những tấm “xẩu” cả nghìn đô la lên bàn bạc. Để câu hai con mòng đó phải đợi cho họ được bạc đã. vì lúc đó họ mới hồ hởi dễ gần. Hắn đi vào trong phòng, rút trong túi ra một hộp đựng thuốc lá bằng vàng, quà tặng của một nữ bá tước Pháp, lấy một điếu thuốc đưa lên mồm, bật lửa ở một cây quẹt bằng vàng có nạm hột xoàn, quà biếu của một nữ tỷ phú người Rumani đã luống tuổi.
– Ông Lucan có phải không?
Lucan sững người ra. Một giọng đàn ông khô và cứng. Hắn quay ngoắt người lại và đối mặt với một người đàn ông vững chắc khoẻ mạnh cao bằng hắn, trạc năm mươi tuổi, có mái tóc đen hoa râm cắt ngắn, bộ mặt vuông và đôi mắt xám rất lạnh.

Vì nghề nghiệp, Lucan cũng là một tay tâm lý và biết xem tướng người nên hắn hiểu ngay rằng người đàn ông này thuộc vào “cỡ bự” đây. Ngoài nét mặt cứng cỏi và tàn nhẫn, người đó bận một bộ com lê màu xẫm đáng giá bộn tiền. Lucan khó chịu nhận thấy rằng quần áo của con người này, chiếc sơ mi bằng pôpơlin trắng muốt và chiếc cà vạt màu xẫm thêu tay, làm cho hắn có cảm giác hắn ăn bận như một thằng khố rách áo ôm vậy.
Hắn làm ra vẻ ngạo nghễ, cố chống lại với ánh mắt sắc nhọn của người lạ mặt, nhưng rồi phải quay nhìn đi chỗ khác.
– Phải, tôi là Lucan, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta không quen nhau….”

Mời bạn đón đọc.

 
Mua ở đâu?