“…Thiếu niên áo tía cố ý nở một nụ cười thật tròn, thật tươi, bởi gã biết là hiện tại trừ Phó Hồng Tuyết và Diệp Khai, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về gã.
Gã đến cạnh Diệp Khai, nhẹ tay vỗ lên đầu vai Diệp Khai, hỏi:
– Ta mời ngươi một chén, có được không nào?
Diệp Khai vẫn không nhìn gã:
– Không được.
Thiếu niên áo tía tiếp:
– Vậy phải làm sao mới được cho? Quì xuống mà van cầu ngươi uống, được chăng?
Diệp Khai buông gọn:
– Được.
Thiếu niên cười lớn.
Mọi người đều cười lớn.
Diệp Khai cũng cười, song cười nhẹ, thốt:
– Quì xuống, van cầu ta uống, thì được lắm. Nhưng ta cũng không uống đâu!
Thiếu niên áo tía hỏi:
– Ngươi biết ta là ai chăng?
Diệp Khai đáp:
– Chắc là không biết rồi! Cả đến cái việc ngươi có phải là con người hay không, ta còn không biết rõ, thì biết làm sao được ngươi là ai?
Nụ cười của thiếu niên tắt ngay, và bàn tay của gã án lên chuôi kiếm ngay.
Một tiếng xoảng vang khẽ. Chuôi kiếm theo tay ló ra, chực tuốt khỏi vỏ.
Nhưng, bàn tay của gã nhích động rồi, bàn tay chỉ nắm cái chuôi kiếm, một chuôi kiếm không có thân kiếm.
Vì thân kiếm đã tách rời chuôi kiếm, nằm gọn trong vỏ, không theo chuôi kiếm mà ra.
Bàn tay của gã vừa nhích động, một ngón tay của Diệp Khai cũng nhích động, ngón tay chạm kiếm, chỗ chạm bị gãy ngay.
Kiếm gãy ở đoạn một tấc cách chuôi kiếm.
Do đó, chuôi kiếm theo tay thiếu niên mà ra, nhưng thân kiếm còn nằm yên trong vỏ.
Cầm chuôi kiếm cụt thân kiếm, thiếu niên xám xịt gương mặt.
Mọi người dù không xám xịt mặt, cũng tắt lịm nụ cười. Nụ cười tắt, cái đó đành rồi, tất cả cũng nín thở luôn.
Mọi âm thanh đều ngưng bặt, trừ một âm thanh, âm thanh của các cỗ bài xương.
Người trung niên cứ xáo trộn các cỗ bài, mường tượng chẳng nghe gì, thấy gì đã xảy ra bệnh cạnh y.
Phó Hồng Tuyết cũng thản nhiên đến lạnh lùng.
Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết, cuời nhẹ, thốt:
– Ngươi thấy đó, ta có lừa ngươi đâu! Kẻ khác mời rượu ta, là cả một sự khó khăn ghê gớm!
Phó Hồng Tuyết từ từ gật đầu:
– Ngươi không lừa ta!
Diệp Khai hỏi:
– Ngươi mời hay không mời?
Phó Hồng Tuyết từ từ lắc đầu:
– Không mời.
Chàng đứng lên, quay mình, mường tượng chẳng muốn tranh luận về bất cứ việc gì nữa.
Nhưng, chàng quay đầu lại, nhìn thiếu niên mặt tía, từ từ thốt:
– Ngươi nên dùng tiền mua sắm y phục, tìm mua một thanh kiếm tốt hơn. Tuy nhiên từ nay trở đi, ngươi không nên mang kiếm bên mình nữa, bởi dùng kiếm để trang sức cho mình có một cái vẻ hách, thì thật là nguy hiểm không tưởng nổi…”
Mời bạn đón đọc.