Phồn Chi – Tập 2
Bốn năm trước,
Ai lướt vai ai qua trời ly biệt.
Để cây bật gốc, để nhánh gãy tàn.
Bốn năm sau,
Ai hạnh ngộ ai giữa trời nắng ấm.
Cho cây bén rễ, cho nhánh bắt nguồn.
***
Thời niên thiếu đó, anh đã đạp tan giấc mơ hạnh phúc của người khác để rồi chân mang xiềng xích, lưng vác tội nghiệt, một mình đi giữa băng nguyên hoang vu tịch mịch.
Tuổi trưởng thành ấy, cậu gặp lại anh, cùng nhau mơ về một nhánh cây nảy nở bên ngoài hiện thực của định mệnh vốn đã héo tàn, hai người không phải trơ trọi giữa tận cùng cô độc.
Nhưng liệu có thật, khi cây sinh trưởng sẽ hướng số phần rẽ theo một con đường khác, có hoa vàng nắng mới, hay chỉ là một bước ngoặt đưa đẩy nhau vào vùng quá khứ tối tăm giăng mắc gánh nặng tình duyên tội nghiệt?
Mời bạn đón đọc.