Noelle đứng trên lề đường nhìn chiếc taxi đã mất hút, sau đó quay lại toà nhà. Đằng trước nhà không thấy có biển báo gì cả, song nàng cho rằng những tiệm may quần áo mốt không cần đến biển hàng vì ai cũng biết cả. Nàng nhấc valy lên tiến về phía cửa, nhấn nút chuông. Vài phút sau, một chị hầu gái vận tạp dề đen ra mở cửa. Chị ta nhìn Moelle vẻ lúng túng:
Có chuyện gì ạ?
Xin lỗi – Tôi được biết ở đây đang cần tìm một người mẫu.
Người đàng bà nhìn nàng chòng chọc, rồi chớp mắt.
Ai bảo cô tới?
Ông anh cô Jeanette.
Xin mời vào – Chị ta mởcửa. Noelle bước vào một phòng đón tiếp khách trang trí theo kiểu đầu thế kỷ mười chín. Có một chùm đèn lớn treo rủ từ trần xuống, rải rác quanh phòng, còn có nhiều chùm đèn khác. Qua một cửa ra vào để ngỏ, Noelle trông thấy phòng khách với nhiều loại đồ đạc cổ, có một cầu thang dẫn lên lầu. Trên một chiếc bàn trạm trổ đẹ có mấy số báo le FIgaro và Echo de Paris.
Cô đợi đấy. Để tôi đi tìm xem bà Delys có thời giờ để tiếp cô lúc này không.
Cảm ơn bác – Noelle nói. Nàng đặt valy xuống rồi tới một tấm gương lớn treo trên tườn. quần áo của nàng nhàu nhát sau chuyến đi tàu vừa rồi đột nhiên nàng lấy làm tiếc về hành động nàng bồng bột đã tới ngay đây mà không chịu tằm rửa sạch sẽ. Việc gây ấn tượng ban đầu là rất quan trọng. Tuy vậy , khi nàng tự ngắm mình, nàng vẫn thấy là nàng đẹp. Nàng vẫn ý thức được điều này không một chút tự phụ, nàng thực nhận nhan sắc nàng là một nguồn tài sản và cũng sẽ được sử dụng như mọi thứ tài sản khác. Noelle quay lại khi nàng trông thấy qua gương một cô gái trên lầu xuống. Cô giá có một thân hình và khuôn mặt đẹp. rõ ràng những cô nười mẫu ở đây phải đạt yêu cầu cao. Cô ta thoáng mìn cười với Noelle rồi đi vào phòng khách. Một lác sau bà Delys bước vào phòng. Bà ở tuổi tứ tuần, người lùn mập, đôi mắt lạnh lùng vẻ tính toán.
Regina báo tôi biết cô đang tìm kiếm một công việc – Bà nói.
…
Không hề có gì, cô em ạ. Cô bao nhiêu tuổi?
Mười tám ạ.
Delys gật đầu.
Tốt lắm. Tôi nghĩ các khách hàng của tôi sẽ mến cô lắm. Cô có gia dình ở Paris không?
Không.
…
Từ trên lầu có tiếng cười vọng xuống, một lát sau một cô gái tóc đỏ xuống dưới nhà, khoác tay một người đàn ông trung niên, mập ú. Cô gái chỉ mặc một chiếc yếm mỏng tang.
Xong chưa ? – Bà Delys hỏi.
Tôi đã quần cho Angela mê tơi – gã đàn ông nhăn nhở. Y trông thấy Noelle – cô bé nào mà xinh thế này?
…Tôi chưa sài quận chúa bao giờ? – Gã đàn ông thốt lên – Giá bao nhiêu?
Năm mươi Fanc.
Mụ nói rỡn. Ba mươi thôi.
Bốn mươi. Tôi đảm bảo là ông sẽ thấy nó đáng.
Thì xong ngay.
Họ quay lại Noelle. Nàng đã biến mất.
…
(Trích đoạn trong Phía Bên Kia Nửa Đêm)
Mời bạn đón đọc.