Phát Rồ
Anh lạnh lùng rạch những vết dao lên tình yêu của hai người, lên trái tim cô, và lên
cả trái tim anh…
Có thể nào tha thứ? Có thể nào quên? Cô giằng xé, để rồi cuối cùng những bước chân lạnh lùng của lý trí cũng giẫm đạp lên dòng máu nóng chảy trong tim. Sau bao nhiêu toan tính, hận thù, dằn vặt và giằng xé, liệu họ còn có thể quay trở về bên nhau lần nữa?
***
Trích đoạn tác phẩm Phát Rồ
Hóa ra, chỉ là mơ…
Thật may, chỉ là mơ…
“Phù Sinh, làm sao làm sao đây, vừa nãy tớ đưa thừa tiền cho ông bán hàng những hơn một vạn! Lần này tiêu, phải bỏ tiền túi ra đền rồi!”
Người bù lu bù loa này là đồng nghiệp của Hướng Phù Sinh, Mộc Mộc, cả hai cùng làm kế toán cho một doanh nghiệp tư nhân, mỗi tháng được lãnh hơn hai vạn tiền lương. Sáng đi chiều về, ngày qua ngày, giữa một thành phố đại lục đông đúc, cuộc sống không thật sung túc cũng không quá thiếu thốn.
“Cậu lúc nào cũng đểnh đoảng thôi.” Hướng Phù Sinh khẽ thở dài, phát âm tiếng phổ thông của cô vẫn còn chút ngượng ngịu: “Thế lại muốn vay tiền tớ phải không?”
“Phù Sinh à.” Mộc Mộc sán lại, lắc lắc cánh tay cô: “Cậu cũng biết gần đây cổ phiếu rớt giá, tớ rất khó khăn, thôi thì giúp tớ năm trăm nhé, được không?”
Hướng Phù Sinh không nói gì. Mộc Mộc lại tiếp lời: “Thế thì ba trăm? Hai trăm! Hai trăm thôi.”
“Tháng sau trả đấy nhé.” Hướng Phù Sinh xiêu lòng. Mộc Mộc nghe xong liền ôm chầm lấy cô, hoan hỉ khen cô là người tốt mãi không thôi.
Đợi cho Mộc Mộc hết lu loa, giờ nghỉ trưa cũng gần kết thúc. Hướng Phù Sinh trước nay làm việc rất hiệu quả, nhưng buổi chiều hôm đó đầu óc mất tập trung, sổ sách cũng không kịp tổng kết xong. Thấy chẳng làm được nữa, cô bèn tạm biệt Mộc Mộc, chưa tới bốn giờ đã rời khỏi văn phòng.
Công ty cách trạm xe bus gần nhất mười phút đi bộ, tới được bến xe người đã toát đầy mồ hôi, mùa hè ở thành phố này rất nóng bức, đặc biệt giống Hồng Kông. Ngồi qua năm trạm xe, xuống mua chiếc sandwich kẹp ở cửa hàng tiện lợi ven đường, đi bộ thêm năm phút nữa là tới một khu dân cư kiểu cũ, các căn nhà đều xây cao sáu tầng lầu, tường bằng xi măng.
Mặt trời chưa lặn nhưng hành lang khu nhà đã nhập nhoạng tối. Căn hộ Hướng Phù Sinh thuê nằm ở gác ba, một phòng khách một phòng ngủ, nội thất bày biện giản đơn. Cô lấy chìa khóa ra, cánh cửa sắt khi mở phát ra tiếng động không nhỏ.
Vào phòng, đóng cửa sắt lại, rồi đóng nốt cửa gỗ, Hướng Phù Sinh cởi bỏ đôi giày đế bằng, chân trần bước trên sàn gỗ, đặt túi xách xuống, lấy ra một bộ đồ mới rồi đi vào nhà tắm.
Nhà tắm rất nhỏ, chỉ vỏn vẹn vài mét vuông, đến máy giặt còn khó lắm mới đặt vừa chứ đừng nói bồn tắm. Cởi y phục, tháo chiếc kẹp và dây buộc ra, mái tóc dài của Hướng Phù Sinh phút chốc rủ xuống dọc theo tấm lưng trần. Bật vòi hoa sen, nước chạm tới da thịt đến đâu, cảm giác sảng khoái xâm chiếm tới đó.
Đối diện chỗ cô đứng là chiếc bồn rửa mặt, phía trên tường treo một tấm gương bán thân, chẳng mấy chốc đã bị hơi nước phủ mờ. Hướng Phù Sinh lấy tay lau tấm gương. Trong gương là một cô gái mặt trái xoan, ngũ quan hài hòa, cho dù không trang điểm làn da cũng đẹp không tì vết.
Cô quay mình, chạm ngón tay vào vùng da phía sau eo, chỗ này có một vết xăm, từ tấm gương có thể trông thấy lờ mờ.
Hướng Phù Sinh vuốt nhẹ vết xăm, vẻ mặt lãnh đạm. Có lẽ không nên gọi nó là một hình xăm, gọi là một nỗi nhục thì đúng hơn.
Bị hai tên tay sai khống chế, không thể động đậy. Âm thanh của chiếc máy xăm mình đang vận hành hết công suất ồ ạt đập vào màng nhĩ, đau thấu buốt… Thoạt đầu cô vùng vẫy, cuối cùng bỏ cuộc. Từ đầu chí cuối, Lâm Sóc chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống, ngắm nghía vết tích thuộc về hắn dần thành hình trên cơ thể cô …
Mời bạn đón đọc.