Ông Già Khôttabứt:
“…
– Cậu hãy sai khiến ta đi! – Ông già Khôttabưt nói tiếp và nhìn Vônca bằng cặp mắt trung thành. – Cậu có gặp phải tai hoạ nào không, hỡi cậu Vônca con trai của Aliôsa? Hãy nói đi, ta sẽ giúp cậu ngay.
– Ôi! – Vônca vung tay hoảng hốt, khi cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức đang tích tắc đều đặn trên bàn. – Cháu đến muộn mất! Cháu đến thi muộn mất!…
– Cậu đến muộn cái gì, hỡi cậu Vônca con trai của Aliôsa? – Ông Khôttabưt hỏi với vẻ sốt sắng. – Cậu dùng tiếng “thi” lạ lùng ấy để chỉ việc gì vậy?
– Đó chính là việc kiểm tra sức học. Cháu phải đến trường để kiểm tra học lực mà lại bị muộn mất rồi.
– Hỡi cậu Vônca, – Ông già tỏ vẻ không bằng lòng, – cậu nên biết rằng, cậu đánh giá rất tồi về khả năng kỳ diệu của ta đấy. Không, không và không! Cậu không đến thi muộn đâu. Cậu chỉ cần nói cậu thích đằng nào hơn: hoãn cuộc thi lại, hay có mặt ở cổng trường ngay lập tức?
– Có mặt ở cổng trường ạ, – Vônca nói.
– Không có việc gì dễ hơn thế! Ngay bây giờ, cậu sẽ có mặt ở cái nơi mà cậu khát khoa đến đây với tất cả tâm hồn trẻ trung, cao thượng của mình. Và bằng những kiến thức của cậu, cậu sẽ làm cho các thầy cô, các bạn phải kinh ngạc.
Ông già lại rứt một sợi nữa.
– Cháu sợ là cháu chẳng làm ai kinh ngạc đâu, – Vônca vừa thở dài với vẻ hiểu biết, vừa vội vàng mặc bộ đồng phục học sinh. – Xin nói thật rằng cháu chẳng kiếm được điểm năm về môn địa lý đâu ông ạ.
– Môn địa lý ư? – Ông già reo lên và trịnh trọng giơ hai cánh tay khẳng khiu đầy lông lên. – Cậu sắp phải đi thi môn địa lý à?! Hỡi cậu thiếu niên tuyệt diệu nhất trong tất cả các thiếu niên tuyệt diệu, cậu nên biết rằng cậu gặp may chưa từng thấy, bởi vì ta. Gatxan Apđurăcman con trai của Khôttap, kẻ đầy tớ trung thành của cậu, giàu kiến thức về môn địa lý hơn bất cứ một ông thần nào. Ta sẽ cùng với cậu đến trường được an toàn! Ta sẽ kín đáo nhắc cho cậu cách trả lời tất cả những câu hỏi mà các giáo viên đặt ra cho cậu, và cậu sẽ nổi tiếng trong các học sinh trường cậu, cũng như trong các học sinh của tất cả những trường ở thành phố tráng lệ của cậu. Các giáo viên của cậu cứ thử không cho cậu những điểm cao nhất xem, họ sẽ biết tay ta! – nói đến đây, ông già Khôttabưt trở nên dữ tợn: – Hừ, lúc bấy giờ họ sẽ rất, rất khốn! Ta sẽ biến họ thành những con lừa chuyên đi chở nước, thành những con chó hoang lở loét đầy mình, thành những con cóc ghê tởm và hèn hạ nhất. Ta sẽ trừng trị họ như thế đấy! Tuy nhiên, – ông già nguôi giận cũng chóng như khi nổi giận, – sự việc chẳng đến nỗi ấy đâu, bởi vì mọi người sẽ phải khâm phục trước những câu tra lời của cậu, hỡi cậu Vônca con trai của Aliôsa.
– Cám ơn ông Khôttabưt! – Vônca thở dài nặng nhọc. – Cám ơn ông, nhưng cháu không cần một lời nhắc bài nào cả. Chúng cháu, những đội viên thiếu niên tiền phong, do tính nguyên tắc, đang chống lại việc nhắc bài. Chúng cháu chống lại việc đó một cách có tổ chức…”
Mục lục:
Lời tác giả
Buổi sáng khác thường
Cái bình bí ẩn
Ông già Khôttabưt
Giờ thi môn đại lý
Sự giúp đỡ lần thứ hai của ông Khôttabưt
Biến cố khác thường trong rạp phim
Buổi tối không yên ổn
Chương nói tiếp ngay chương trước
Một đêm không yên ổn
Biến cố lạ thường trong căn hộ số ba mươi bảy
Một buổi sáng cũng chẳng yên ổn
Tại sao ông Pivơraki lại phải đổi họ
Phỏng vấn người thợ lặn
Chuyến bay được dự định
Trong khi bay
Chuyện xảy ra với Giênia ở phương Đông xa xôi
Hỡi cậu con trai của Aliôsa!
Xin hãy làm quen!
Hỡi vị chúa tể hùng mạnh, hãy xá tội cho chúng tôi!
Vônca Côxtưrcôp – cháu của Thánh Ala
Ai là người giàu nhất
Một con lạc đà đang đi…
Chuyện bí ẩn tại một chi nhánh ngân hàng Nhà nước
Ông già Khôttabưt và Xiđôrêli
Bệnh viện dưới gầm giường
Chúng ta trở lại với cậu bé của gâu gâu.
…
Mới bạn đón đọc.