Elis buông thõng bàn tay cầm lọ mọoc-phin xuống trên đầu gối và đắm mình trong âm nhạc. Vở nhạc kịch tiếp diễn. Nỗi đau khổ của Iseult càng thêm sâu đậm: cơn điên dại, sự thách thức, rồi quyết định tối hậu. Thuỷ thủ đoàn của con tàu hát, đất liền gần kề. Và Tristan, một Tristan ủ rủ và lầm lì, sửa soạn uống để đền tội.
Elis tỉnh lại và thấy đau nhói vì ở dưới kia, hai nhânvật đang lảo đảo và ôm chầm lấy nhau có vẻ như làm thành một mãi mãi Iseult? Không, Dima. Dima và chàng. Lộ liễu quá! Xì! Cái đó lộ liễu quá! Cái hôn này không bao giờ chấm dứt chăng? Cả rạp hát rung chuyển… Vở hát chấm dứt; đèn bật sáng. Mọi người vỗ tay. Người ta bắt tay nhau. Không, trong đời sống không như ở trong nhạc kịch! Cám ơn Trời Đất! Nhưng cái cô Dimatter này – xin cất nón chào! – có tài năng thật! Giọng hát ấy! Và cái dáng người ấy! Và một bản ngã cuốn hút. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta là họ hàng của ông bộ trưởng, cái ông già ăn mặc lịch sự ngồi trong lô của câu lạc bộ kỵ mã, và đang vỗ tay mơ màng kia… Nhưng không, nhảm nhí, cô ta chỉ là nhân tình mới nhất của Rassiem. A ha, a ha, a ha! Sự say đắm cũng là do đó.