Nỗi Buồn Số Phận:
Grace nhìn quanh căn phòng giam nhỏ bé với vẻ kinh ngạc. Tình thế đã xảy đến như thế này đây. Nhưng không có cách nào khác hơn. Cô không thể chịu đựng được nữa. Cô phải làm như thế thôi…. Cô không có ý định … không định làm thế… nhưng cô đã hành động, không ân hận gì hết. Hoặc là cô sống hoặc là ông ta sống. Cô muốn được chết cho khoẻ, nhưng tình thế không xảy ra như ý muốn. Việc này xảy ra ngoài dự tính của cô. Cô không còn lựa chọn nào khác. Cô đã giết ông ta.
“Tiếng đàn Organ bay vút lên tận trời xanh vùng Wedgwood. Chim chóc hót trên cành, xa xa, tiếng trẻ con gọi nhau vang lên trong buổi sáng mùa hè êm ả. Trong giáo đường, tiếng đồng ca cất cao mạnh mẽ âm điệu mà Grace từng hát với gia đình khi còn tấm bé. Nhưng sáng nay, cô không hát. Thậm chí cô không nhúc nhích, chỉ đứng yên, nhìn thẳng vào chiếc quan tài của mẹ cô.
Mọi người đều biết Ellen Adams là người mẹ hiền, người vợ tốt, là công dân đáng kính cho đến khi bà chết. Trước khi Grace chào đời, bà dạy học, bà ao ước có nhiều con, nhưng mơ ước của bà không thành. Bà không có sức khoẻ, và đến năm ba mươi tám tuổi, bà mắc ung thư. Mới đầu ung thư ở tử cung, sau khi cắt bỏ tử cung, bà được chữa trị bằng hoá liệu và bằng tia phóng xạ. Nhưng mầm ung thư nhập vào phổi, vào bạch cầu, và cuối cùng vào xương. Cuộc chiến đấu với bệnh tật của bà kéo dài bốn năm rưỡi trời. Bây giờ bà ra đi, đúng bốn mươi hai tuổi.
Bà chết ở nhà, Grace đã một mình chăm sóc bà cho đến cách đây hai tháng, bố dượng cô mới thuê hai y tá đến giúp cô. Nhưng mỗi khi đi học về, Grace thường ngồi bên cạnh giường mẹ suốt giờ này sang giờ khác. Và ban đêm, khi mẹ cô rên đau, cô lại đến giúp bà trở người, mang bà vào phòng tắm hay cho bà uống thuốc. Các y tá chỉ làm ban ngày. Bố dượng cô không muốn họ ở lại ban đêm, và mọi người đều thấy ông ta khổ sở vì vợ mắc bệnh nan y. Bây giờ ông ta đứng nơi ghế cầu nguyện bên cạnh Grace, khóc như một đứa bé…..”
Mời bạn đón đọc.