… Cánh cửa vừa mở thì Talbot đâm bổ vào tôi như một quả tạc đạn. Tôi chỉ còn kịp dang hai tay ôm gọn gã vào lòng như một thủ môn xuất sắc đón bắt một quả bóng bất ngờ sút vô khung thành. Mặc dù vậy, gánh nặng này cũng làm tôi phải lùi ra sau mấy bước và cánh cửa đã tự động khép lại.
Tôi đặt Talbot nằm xuống nền gạch.
Có một lỗ thủng xuyên sau lưng áo khoác của hắn. Talbot đã tắt thở!
Mọi việc như diễn ra trong màn sương mù dày đặc. Càng nhiều xác chết càng ít những kẻ bị tình nghi – Tôi chán nản nghĩ thầm.
Sau khi đặt Talbot nằm xuống, tôi phóng nhanh ra hành lang. Tuy vậy, tôi vẫn chậm hơn tên giết người một phút. Bây giờ là ba việc trước mắt. Việc đầu tiên là gã bắn chết Talbot nhất định không còn lai vãng trong khu vực này. Việc thứ hai là gã đó đã sử dụng loại súng có gắn ống hãm thanh, bởi tôi không nghe rõ tiếng súng nổ và việc thứ ba là giải quyết cái xác chết của Talbot đang nằm sóng soài trong phòng tôi.
Đây là việc rắc rối nhất trong đời vì tôi không quen gần gũi, cũng chẳnh phải là chuyên viên sưu tập xác chết. Nó là những vật cồng kềnh, khiêng vác khá vất vả và dĩ nhiên không thể để lâu, phải thu vén ngay. Tôi nắm hai bàn chân Talbot và kéo nó vào phòng tắm. Giữa lúc bối rối, tôi nghe có tiếng chân dồn dập trong hành lang. Rồi hình như chậm lại khi đến gần và dừng hẳn trước cửa phòng tôi. Có tiếng chuông gọi cửa. Tôi móc khẩu P.38 ra, cầm tay và mở tung cánh cửa.
Rena Landis sững người ngay ngưỡng cửa, nhìn khẩu súng lục và nhấp nháy đôi mi như có gì vướng trong mắt sau tròng kính cận. Nàng nhìn tôi, miệng há hốc…
Trên đây là một trích đoạn trong truyện Những xác chết