Garrone là người cuối cùng mà tôi ôm hôn ngoài phố. Tôi không cầm nổi nước mắt khi từ biệt cậu ta. Cậu hôn tôi lên trán, rồi chạy lại chào bố mẹ tôi. Bố và mẹ đều hỏi tôi:
– Con đã từ biệt tất cả các bạn chưa? Nếu có bạn nào mà con đã trót có điều lầm lỗi thì phải đến xin lỗi đi. Có bạn nào như thế không?
– Không có ai cả.
Thế là bố đưa mắt nhìn lần cuối cùng ngôi trường và nói, giọng run run:
– Vậy thì xin từ biệt!
Mẹ cũng nhắc lại:
– Xin từ biệt!
Còn tôi, tôi xúc động đến nỗi không thể nói lên được một lời!
Mời bạn đón đọc.