“…Một hôm hoàng hậu lại hỏi gương:
– Gương kia ngự ở trên tường
Nước ta ai đẹp được dường như ta?
Thì gương đáp:
– Xưa kia bà đẹp nhất trần,
Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.
Hoàng hậu nghe nói giật mình, hoàng hậu tái mặt đi. Từ đó mỗi khi thấy Bạch Tuyết, hoàng hậu lại tức điên lên. Ngày một thêm kiêu ngạo và đố kỵ: bà lúc nào cũng bứt rứt.
Bà cho gọi một người đi săn đến bảo:
– Ngươi hãy đem con bé bày vào rừng cho khuất mắt ta. Giết chết nó đi, mang tim gan nó về đây làm bằng.
Người thợ săn vâng lệnh, đem cô bé đi. Khi bác lấy dao ra định giết thì cô bé vô tội van khóc:
– Bác ơi, bác đừng giết cháu, cháu sẽ ở lại trong rừng, không về nhà nữa.
Bác thấy cô bé xinh đẹp quá, thương hại bảo:
-Tội nghiệp, thôi cháu đi đi.
Bác nghị bụng: “Rồi thú dữ cũng đến ăn thịt nó mất”. Nhưng bác thấy hình như cất được một gánh nặng trong lòng vì không phải giết người. Lúc đó, một con hoẵng nhỏ nhảy tới. Bác giết con hoãng lấy tim gan đem về nộp hoàng hậu, nói dối là tim gan Bạch Tuyết. Người đàn bà độc ác sai đầu bếp xào xáo cho mụ ăn. Mụ đinh ninh đó tim gan Bạch Tuyết, ăn kỳ hết….”
Mục lục:
Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn
Đoá hồng
Nàng tiên cá
Bầy chim thiên nga
Nàng Lọ Lem
Nàng công chúa và hạt đậu
Bộ quần áo mới của hoàng đế
Chim hoạ mi
Em bé bán diêm
Ông lão đánh cá và con cá vàng
Chú vịt non xấu xí
Cô bé quàng khăn đỏ
Chó sói và bảy chú dê con
A-la-đanh và cây đèn thần
Mời bạn đón đọc.