Xem sách hay

Như Hoa Huyết Thủ (Trọn Bộ 6 Tập)

Mua ở đâu?
Cổ Long

Cổ Long (1937–1985, tiếng Trung: 古龍) là nhà văn Đài Loan viết tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng. Một số tác phẩm của ông đã được dựng thành phim, trong đó nhiều lần nhất là Tiêu Thập Nhất Lang. Cổ Long (Gu Long) tên thật là Hùng Diệu Hoa (Xiong Yaohua), quê ở Giang Tây, Trung …

“… Lý Thế Phong dằn giọng:

– Đây là tự mi muốn chết, đừng trách là lão phu đánh người không chống cự lại!

Quái nhân áo xanh sầm ngay nét mặt:

– Đừng nhiều lời! Cứ tha hồ ra tay. Bản nhân đến giờ Ngọ ba khắc, sẽ đưa tất cả bọn ngươi xuỗng âm ti phục chỉ!

Sau một mỏm đá nơi phía xa xa, Trần Kích Thông từ nãy giờ đứng im nhìn xem trận cuộc vụt quay lại hỏi cụ già bịt mặt:

– Gã áo xanh hung đồ kia có lẽ muốn chết chắc.  Gã làm sao mà chịu đựng nổi một chưởng Thiết tâm của Lý Thế Phong, huống hồ là ba chưởng?

Cụ già bịt mặt trong khi nhắm mắt trầm tư dường như suy tính một chuyện gì, nghe lời hỏi của Trần Kích Thông liền mở choàng mắt ra, lắc đầu đáp:

– Lý Thế Phong không thể xuống tay đâu!

Trần Kích Thông có vẻ không tin vội hỏi:

– Vì sao?

Cụ già bịt mặt cười nhẹ:

– Vì Lý Kế Phong là một nhân vật chính phái, lại là Chưởng môn của một phái Côn Luân. Trước mặt muôn người, ông làm sao có thể xuống tay đánh một kẻ không kháng cự lại?

Trần Kích Thông chưa tin vội đưa mắt nhìn trở vào trận, quả nhiên như lời cụ già đoán trước, chàng nhìn thấy Lý Thế Phong nhấc cao hữu chưỡng, chém vụt vào sau lưng của quái nhân áo xanh, nhưng khi chưởng thế còn cách xa thân hình đối phương độ gang tay, ông bỗng thu hồi tay chưởng mà không đánh xuống.

Trần Kích Thông chép miệng than dài:

– Quả đúng như sở liệu của tiền bối, Lý Thế Phong chẳng đành hạ thủ.

Cụ già bịt mặt gật đầu chậm rãi đáp:

– Người của chính phái khác hẳn với nhân vật tà phái là thế, ngươi sau này trải thân kinh lịch giang hồ nên bắt chước theo hành vi của Lý Thế Phong.

Trần Kích Thông cảm thấy lời lẽ của cụ già bịt mặt luôn luôn hàm ẩn những ý nghĩa dạy dỗ thành nhân, gật đầu vâng dạ luôn miệng.

Quái nhân áo xanh đứng quay lưng về phía Lý Thế Phong đợi mãi chẳng thấy chưởng lực đối phương đánh xuống, vội quay lại nhìn Lý Thế Phong đã thâu tay, nhảy lùi cách xa ba bước.

Gã rất đỗi lạ lùng, nhíu đôi mày hỏi:

– Lão mũi trâu sao không chịu đánh xuống thế?

Lý Thế Phong lắc đầu:

– Lão phu không muốn lấy mạng mi với thủ đoạn ám muội, cứ quang minh chính đại giao tranh nhau, để mi chết mà lòng vẫn phục!

Quái nhân áo xanh bật cười khanh khách:

– Lão mũi trâu, kể ra mi cũng là tay chính nghĩa hiệp, bản thân hôm nay phá lệ cho mi được sống còn, nhưng tội sống khó dung, phải móc đi đôi mắt của mi. Đấy là luật của bản môn, thấy Phi Tiễn Khí là người chết. Mi mất đi đôi mắt, kể như đã vĩnh viễn tuyệt với giang hồ, dù sống cũng như đã chết!

Lý Thế Phong ngửa cổ cười sặc sụa:

– Tốt! Tốt! Đa tạ ân hậu của ngươi, chúng ta bắt đầu động thủ được rồi!

Hai người dứt lời liền đồng thời xuất thủ. Thế Phong chập đôi song chưởng tống mạnh trở ra, quái nhân áo xanh cũng lẹ làng nghiêng mình quật lại một chiêu nhanh hơn điện giật.

Trong thoáng mắt của quần hào, thân hình hai người vừa hợp lại bỗng liền phân rời. Lý Thế Phong bật lùi luôn ba bước, rống lên một tiếng đau đớn, tay bụm lấy mặt, máu tươi từ mười kẽ tay rin rỉn chảy dài.

Quái nhân áo xanh quát to:

– Lão mũi trâu có thể rời đi rồi đó!

Lý Thế Phong gầm lên một tiếng kỳ lạ, liều lĩnh lao đầu vào ngực quái nhân áo xanh.

Quái nhân áo xanh lập tứ nhấc người lên khỏi mặt đất năm thước cao, tay phải lẹ như chớp vừa quấu vừa đẩy, chiếc đầu của Thế Phong liền tông thẳng vào một vồ đá cách xa đấy độ trượng ngoài.

Sau một tiếng ôi chao thảm thiết, Thế Phong máu óc bay văng, chỉ kịp giãy giụa một cái và chết liền khi ấy!

Cụ già bịt mặt nắm chặt lấy bàn tay, thở dài nước oán:

– Lý Thế Phong không hổ là Chưởng môn nhân một phái, thà chết chẳng chịu nhục, chết đáng khen, chết đáng khen.

Trần Kích Thông nhắm mắt lắc đầu:

– Nhưng Thế Phong chết thảm quá!

Quái nhân áo xanh thấy Lý Thế Phong thà chết chứ chẳng chịu nhục, không khỏi bàng hoàng kinh thầm, trong khoảnh khác ấy, lòng đã nổi lên một cảm giác kỳ lạ không sao mô tả được. Một cảm giác từ xuất sơn đến giờ không bao giờ gợn qua tâm tư gã.

Tâm trạng của bốn quái nhân kia cũng không kém dao động khi nhìn thấy cái chết hùng tráng bất khuất của Lý Thế Phong. Từ sâu thẳm của đáy lương tâm học, văng vẳng vang lên một câu trách cứ:

– Đấy, chính nghĩa không bao giờ chịu thua thế lực ác gian!…”

Mời bạn đón đọc.

 
Mua ở đâu?