Tặng kèm bookmark
Tử Kiều ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm của anh đang sáng lóa như đá quý. Cô mím chặt môi, không còn im lặng như trước nữa: “Anh chắc chắn… những lời anh nói hôm qua không phải là nhất thời bộc phát, vì không muốn em làm chuyện ngốc nghếch, nên mới nói với em như vậy? Anh chắc chắn anh có thể bỏ qua tất cả những quan niệm đạo đức, cho dù có người chỉ thẳng vào mặt mắng anh là kẻ biến thái, anh vẫn không bao giờ vứt bỏ em? Anh chắc chắn là muốn em là vợ chứ không phải em gái của anh?”
Tăng Tử Ngạo nhoẻn miệng mỉm cười, nắm lấy bàn tay cô, sau đó đặt lên miệng mình, hôn nhẹ một cái, rồi nghiêm túc nói: “Ừm, anh chắc chắn, cho dù cả thế giới này có nói anh là kẻ biến thái, anh cũng không bao giờ buông tay. Cho dù em buông tay, anh cũng không từ bỏ. Tăng Tử Kiều, anh yêu em. Đây không phải là tình yêu của anh trai dành cho em gái mà là của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.”
Ba từ “anh yêu em” luôn khiến con người ta cảm động nhất, trái tim Tử Kiều vô cùng xúc động trước những câu nói chân thành, sâu sắc của anh, nước mắt lại không kìm nén được cứ thế tuôn rơi.
Mời bạn đón đọc.