Từ sự mất tích của một cuốn sách cổ… Thế giới hiện đại có thể bị xé toạc và rạn vỡ. Người nắm giữ bí mật có thể kết liễu thế giới. Và khi không có ai chống lại bọn chúng, Dee và những kẻ giống như hắn sẽ thả các Elder đen tối vào thế giới loài người lần nữa. Mọi thứ sẽ rất hỗn loạn , nền văn minh sẽ sụp đổ. Nicholas ở đâu?
Nicholas Flamel là một nhà giả kim, sinh vào năm 1330.
Cuộc chiến đấu giữa Flamel Bất Tử và Dee Đen Tối diễn ra giữa thời đại của wifi, ipod, internet, laptop và điện thoại di động đã vô tình lôi cuốn sự tham gia của hai chị em sinh đôi Josh và Sophie Newman. Sự xuất hiện của 2 chị em khá trùng hợp với lời tiên đoán trong Codex đã có từ hàng nghìn năm trước của Abraham. Trong cuộc chiến đấu giữa Flamel Bất Tử và Dee Đen Tối, hai chị em, mà trước mắt là cô chị Sophie đã được đánh thức những năng lực tiềm ẩn. Nhờ sự đánh thức, Sophie đã hỗ trợ đắc lực cho Flamel trong việc chống lại bè lũ Elder Đen Tối thông qua bàn tay của Dee. Cuộc chiến đấu không cân sức giữa các thiện và điều ác, bước đầu trên đất Mỹ, phe thiện đã dành được thắng lợi và mở ra cuộc chiến đấu mới ở Paris, châu Âu.
Mời bạn đón đọc.
NXB Trẻ và cuộc trình diễn sách hè 2007
Tập truyện đầu tiên mang tên Nhà giả kim trong bộ truyện hoành tráng Bí mật của Nicholas Flamel bất tử của nhà văn Mỹ Michael Scott cũng sẽ ra mắt bạn đọc Việt Nam vào dịp hè này. Bộ truyện Bí mật của Nicholas Flamel bất tử đang được xem là sẽ thay thế Harry Potter trong những năm tới.
Nhà giả kim sẽ phát hành chính thức vào ngày 23-5 cùng thời điểm phát hành ở 28 quốc gia trên thế giới (châu Á có Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam dịch và phát hành bản truyện này). Nhân vật của truyện là một nhà giả kim, với nhiều vai trong cuộc đời: bác sĩ, đầu bếp, người bán sách… nhưng vẫn là một nhà giả kim vĩ đại nhất mọi thời đại, được các ông vua, hoàng tử, thậm chí cả Giáo hoàng cũng cất công tìm kiếm. Không gian truyện khi nhà giả kim xuất hiện là thế giới ma thuật cổ xưa nhưng lại có những phương tiện truyền thông hiện đại như Ipod, Laptop, có cả việc lướt web, mua sắm và chơi game trực tuyến… Thời gian truyện là những trang sách trải qua 1000 năm tuổi với nhiều ý tưởng độc đáo và kiến thức đa dạng.
LAM ĐIỀN
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn
Ngày 19/08/2007
(Một vụ tấn công, một cuộc truy đuổi, một cuốn sách Codex chứa những lời sấm tiên tri quyền năng, người đất sét… xuất hiện giữa San Francisco. Chỉ trong vòng một buổi sáng, cuộc sống của hai chị em sinh đôi Sophie và Josh bị đảo lộn. Họ vô tình trở thành người cứu hoặc hủy diệt cả thế giới.
Là con của một gia đình theo ngành khảo cổ học, Sophie và Josh được trang bị khá đầy đủ những kiến thức lịch sử thế giới. Vậy mà, với những gì xảy ra sau khi hai chị em tiếp xúc với vợ chồng Nicholais Flamel, những hiểu biết ấy chỉ là con số lẻ. Ngoài pháp sư, nhà giả kim, Sophie và Josh biết được, vẫn có nhiều thành phần quyền năng tồn tại cạnh cuộc sống của con người như giống loài Elder, ma cà rồng, những con Torc Allta nửa người nửa lợn…
Bị đẩy vào thế giới mới với những tình huống bị động nhưng chẳng bao giờ, hai nhân vật này lùi bước. Chúng tra cứu, tìm hiểu bằng mọi phương tiện có được. Sức trẻ là như thế! Phải đến lúc tìm nơi cư ngụ của người phụ nữ sáng trẻ, chiều già, với ngôi nhà trong cây ngàn năm, sức mạnh của hai chị em sinh đôi này mới được phát hiện.
Nếu ứng với lời sấm trong cuốn Codex, hai chị em này sẽ là sức mạnh ngăn chặn âm mưu giành lại quyền lực của những Elder đen tối. Người phụ nữ ba mặt đã đánh thức năng lượng trong Sophie, trao cho cô sức mạnh của pháp thuật nhưng lại chưa kịp đánh thức năng lượng ấy trong Josh. Sự đố kỵ, ganh ghét đã xuất hiện, dẫn đến khả năng các thế lực đen tối có thể chiêu dụ Josh về với chúng, hủy diệt thế giới loài người. Liệu những người trẻ, khát khao khám phá thế giới như Josh có đủ tỉnh táo trước sức mạnh quyền lực?
Với mô típ đan xen hai thế giới thực vào ảo, nhân vật trong Nhà giả kim sử dụng điện thoại di động Bluetooth, nghe nhạc bằng máy MP3, tra cứu dữ liệu Internet bằng máy tính xách tay… nhưng đánh nhau lại bằng phép thuật. Phải chăng, những sản phẩm của trí tưởng tượng này thêu dệt nên từ chính ước mơ của những người trẻ, về một thế giới hòa bình, không súng đạn?
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn
Vũ Quỳnh Hương – người đàn bà đẹp viết văn
(Thứ bảy, 29/03/2008)
Có tác phẩm đăng báo từ năm 12 tuổi, Vũ Quỳnh Hương là một trong những cây bút đầu tiên thành danh từ Hội bút Hương Đầu Mùa. “Trái tim của Sói” (NXB Hội Nhà văn) là tiểu thuyết đầu tay của chị, trong ngày ra mắt đã bán được hàng trăm bản.
Nhân dịp này, VnExpress có cuộc chuyện trò với tác giả.
– Chị từng có nhiều tác phẩm đăng trên báo Hoa Học Trò, thế nhưng lửa viết trong chị bị bỏ bẵng khá lâu trước khi đột ngột quay lại với tiểu thuyết “Trái tim của Sói”. Chị theo đuổi văn chương hay văn chương đeo đuổi chị?
Vũ Quỳnh Hương được coi là tác giả trẻ nhất hội bút Hương Đầu Mùa, báo Hoa Học Trò. Chị có nhiều phóng sự, tản văn, thơ, truyện ngắn đăng trên nhiều báo. Các tác phẩm đã xuất bản: Con bò treo cửa, Trang trại kiến (truyện tranh). Là người kể chuyện cổ tích của Đài tiếng nói VN và Á khôi cuộc thi Vẻ đẹp học đường học sinh – sinh viên toàn quốc 2000. Hiện chị là phóng viên báo Lao Động. |
– Văn chương đối với tôi không phải là một đối tác làm ăn để có thể mang lại ích lợi về kinh tế. Văn chương với tôi chỉ đơn giản là một tri kỷ, một người bạn giúp tôi cân bằng cảm giác và thổ lộ nỗi niềm. Cái “duyên” làm bạn với văn chương cũng giống như một món quà rất ngẫu hứng của tạo hoá ban tặng, đến và đi lúc nào không thể biết trước được. “Hai chúng tôi” không ai đeo đuổi ai, mà song hành như một tình bạn tự nhiên nhất. Người ta có thể thay đổi công việc, từ bỏ đức tin, cáu giận người tình chứ mấy ai chẳng vì mâu thuẫn gì mà chia tay bạn bè vĩnh viễn.
– Đàn bà viết văn hay đa đoan, và viết văn mà còn đẹp nữa thì phận số thường trắc trở. Cái “tội giời” ấy có vận vào Vũ Quỳnh Hương?
– Sẽ là lý thuyết nếu nói một câu dường như muôn năm cũ: không có ai hoàn hảo và không có hạnh phúc hoàn hảo. Chỉ có điều là có đủ tỉnh táo để xác định đâu là những thứ có có không không ở đời. Điều đầu tiên mà một sinh thể không có quyền lựa chọn khi được làm người: đó là bố mẹ – thì tôi đã may mắn hơn người khác rồi. Bố mẹ tôi là hình ảnh lý tưởng và toàn mỹ trong tôi về một tình yêu tuyệt đối, dành cho nhau và cho con cái.
Điều may mắn thứ hai của một người phụ nữ khi trưởng thành là được làm mẹ. Góc khuyết cuối cùng trong trái tim tôi là tình yêu đôi lứa. Với những người ruột thịt, tôi có thể mặc sức thể hiện tình cảm và vun xới cho nó, nhưng với một nửa chưa biết đang ở đâu của mình, thì tôi chỉ biết cười mà chờ hai chữ “tuỳ duyên” thôi vậy. Chẳng hay đó có thể coi là đa đoan không?
Người viết văn trẻ Vũ Quỳnh Hương. |
– Làm mẹ độc thân đang trở thành xu hướng chung của rất nhiều phụ nữ thành đạt. Theo chị thì tại sao?
– Khi một tổ ấm tan vỡ, đó chắc chắn có lỗi của sự ích kỷ, nhưng là sự ích kỷ từ cả hai phía, khi tình yêu không đủ lớn để dung hoà những mâu thuẫn đời thường. Ở góc độ của một phụ nữ, tôi nghĩ không một người phụ nữ nào vì “cái tôi vĩ cuồng” mà đánh đổi hạnh phúc đôi lứa của cả cuộc đời. Đành rằng khả năng sinh tồn và khả năng nuôi dạy con cái của những phụ nữ thành đạt và độc lập về kinh tế có thể tốt hơn hẳn những người khác, nhưng mọi vật tồn tại đều cần có cân bằng, như vũ trụ có âm dương, ngày đêm, đen trắng. Không ai muốn và cũng không nên làm kẻ lữ hành cô độc trên đường đời.
– Không muốn cô độc, vậy tại sao chị lại chọn cuộc sống độc thân như hiện giờ?
– “Không muốn cô độc” không có nghĩa “không phải cô độc”. Rõ ràng là không khó khăn gì để đặt một người đàn ông bên cạnh mình cho đủ một cặp, nhưng tôi không muốn phung phí bản thân cho những thứ chỉ để “diễn” cho thiên hạ xem.
Với tôi, trong tình yêu không có chỗ cho sự “kiêu hãnh” hay “sĩ diện”. Nếu yêu một người, tôi có thể quỳ xuống chân người ấy trước mắt hàng nghìn người cũng chẳng sao. Nhưng đã không có cảm tình thì dù chỉ hai người với nhau tôi cũng sẽ không có một động thái nào. Tôi tin tưởng và mong chờ vào cái gọi là tình yêu tuyệt đối, một tri kỷ thực sự yêu thương tôi như tôi yêu thương người đó. Giá trị của một người phụ nữ không nhất thiết phải được đo bằng một (hoặc vài) người đàn ông bên cạnh cô ấy, nên nếu đã đủ bản lĩnh để hoàn thiện mình và không dựa vào ai, thì cũng sẽ “dám cô đơn” để chờ con tim thực sự rung động.
– Ít người nghĩ chủ nhân của những câu thơ rất lãng mạn lại là của nữ nhà báo xông xáo, dám lênh đênh cả chục tiếng trên biển đêm bằng tàu cứu hộ ọp ẹp tới những điểm nóng, nguy hiểm… Liệu có gì mâu thuẫn ở đó?
– Trong mỗi con người đều tồn tại hàng chục con người khác nhau, quan trọng là lúc nào thì đánh thức (vô tình hoặc cố ý) con người nào dậy để phù hợp với từng tình huống và hoàn cảnh cuộc sống. Có “những con người” sống một cách rất tự nhiên, nhưng có “những con người” buộc phải dùng lý trí để vực dậy. Con người của cảm hứng, của sáng tác thì có thể ngẫu hứng, chứ con người của công việc mà lãng đãng thì sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người liên đới.
Tôi rất ghét sự lờ vờ, trong mọi lĩnh vực, nên làm gì cũng cần phải có nhiệt huyết, ngay cả trong lĩnh vực dễ yếu đuối nhất là tình cảm. Sống, làm việc, chơi, yêu… đến cùng. Cho nên, những con người êm dịu và máu lửa đó, nhìn thoáng thì tưởng đối lập, nhưng về bản chất lại rất đồng nhất đấy chứ.
– “Trái tim của Sói” là một tiểu thuyết không có sex. Chị nghĩ sao khi giới trẻ ngày nay cho rằng tình yêu không sex trong thời đại này chỉ có trong tiểu thuyết, chỉ là hoang tưởng?
– Không sai. Nhưng cũng không đúng. Về bản chất, hành vi tình dục lành mạnh là diễn biến tất yếu và phù hợp tự nhiên của quá trình hình thành một mối quan hệ tình cảm đôi lứa. “Sống thử” hay không “sống thử”; “quan hệ” hay không “quan hệ”, không có một đáp án đúng nào cho tất cả mọi người. Nhưng điều quan trọng nhất là mọi hành động, mọi quyết định đều phải xuất phát từ sự hiểu biết. Biết mình làm gì, cần gì, muốn gì, và phải có bản lĩnh chấp nhận và đương đầu với những bất trắc mà quyết định hoặc hành động đó mang lại.
Mặc dù lối sống và yêu thực dụng đã lan tràn vào một số đông giới trẻ, nhưng bằng chính cảm nhận của mình, tôi tin rằng trên đời vẫn thực sự tồn tại một thứ tình cảm không chỉ là “không sex” mà còn có thể tồn tại mãnh liệt bất chấp không gian và thời gian. Và chắc chắn có nhiều người đồng cảm với tôi, nếu không thì sách của tôi đâu có bán chạy đến vậy.
– Từng tuyên bố không xác định văn chương là cái nghiệp phải mang, nhưng với thành công của “Trái tim của Sói”, chị nghĩ thế nào về việc dành nhiều thời gian hơn cho văn chương?
– Nếu có một thứ con người khó có thể khẳng định được nhất, thì đó là những gì sẽ xảy đến trong tương lai. Chỉ có thể chắc chắn rằng: hôm nay là ngày mai của hôm qua, vì thế nên cứ sống, làm việc và yêu thương đến hết mình, đúng là mình để đến ngày mai không phải hối hận. Tôi chỉ viết khi yêu, và chắc hẳn nếu được sống và yêu như mình muốn thế – dù có thể sự lựa chọn ấy sẽ mang lại cho mình nỗi buồn nhiều hơn niềm vui – nhưng sự lạc quan và niềm tin sẽ luôn luôn rộ nở. Mà như vậy, lo gì không có chỗ cho văn chương.
Nam Phương thực hiện
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn