Khởi nguồn cuộc hành trình là vào lúc màn đêm vừa buông xuống, bầu trời còn sót lại chút ánh sáng của buổi chiều tà, một chút sợ hãi ma mị khi bắt đầu hành trình. Tất cả mọi cảm xúc không gì rõ rệt, mọi việc diễn ra một cách kỳ lạ, rời rạc. Tiến vào sâu hơn chút nữa của hành trình, khi bước chân vào khu rừng của bóng tối, mò mẫm từng bước chân đi, bầu trời không chút ánh sáng dù le lói, màn đêm tĩnh mịch có thể nghe được bất cứ tiếng động nào dù nhỏ nhất, từng bước đi.
Xung quanh là khu rừng u tối bao bọc bởi sự ma mị của màn đêm, càng đi càng không thể dừng lại, đôi khi phải chạy thật nhanh như chạy trốn khỏi cảm giác ai đó đang theo dõi, chỉ có chạy tới mà không thể lùi, muốn thoát chỉ có cách tiến về phía trước… Càng đọc, tôi càng khó "thoát khỏi" cuốn truyện, cảm xúc như chạy nhanh theo bước chân của nhân vật khi chạy trốn, đôi khi lại thấp thỏm lo sợ, tim đập không ngừng theo từng nhịp thở của nhân vật chính.
Câu chuyện lôi ta theo những lý luận logic, mỗi chương hé lộ cho người đọc một bí mật, như vén một chút về bí mật của màn đêm đang vây kín, sự thật của bóng ma. Những cá thể trong truyện tưởng như không liên quan gì đến nhau nhưng càng vén bức màn vô hình lên, sự liên kết càng thắt chặt hơn, càng làm người đọc tò mò, kiếm tìm, suy nghĩ về tất cả những gì đang và sẽ xảy ra, rồi suy đoán và dự đoán.
Song sẽ không ai muốn lật ngay đến trang cuối cùng của cuốn sách để tìm lời giải đáp mà dở từ từ, từ từ từng trang sách để được đi theo ngòi bút của tác giả, đi chậm theo những mạch cảm xúc của tác giả. Để rồi nhận về sự hồi hộp, lo lắng cho từng nhân vật. Một câu chuyện ma có thực hay không và thực sự chuyện gì đang diễn ra? Càng đọc càng không thể rời khỏi quyển sách, cảm giác tò mò muốn biết mọi việc, thực hư ra sao? Trên đời thực sự có tồn tại ma quỷ không?
Đi vào đoạn kết, người đọc như thở phào nhẹ nhõm, như được nhấc khỏi tảng đá nặng trong lòng xuống, như vừa thoát khỏi khu rừng và hưởng chút ánh sáng của bình minh sau khi trải qua một đêm đầy hỗn loạn của cảm xúc, lý trí.
Nếu khi đọc từng chương trong tác phẩm, ta phải nín thở xem xét từng chi tiết, hồi hộp đón xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Rồi từng cảm xúc dâng trào theo mỗi trang sách mới thì cuối cùng thở phào nhẹ nhõm vì kết thúc của truyện vừa đầy bất ngờ, vừa để lại trong lòng người đọc một sự thoải mái, nhẹ nhàng.
Khi bình minh lên, bức màn bí mật dần hiện ra, ngoảnh lại có thể nhìn xuyên thấu khu rừng ma mị kia, nhìn lại tất cả thì "bóng ma không hề có mà chỉ có tâm ma của con người". Bất cứ câu chuyện nào cũng không thể thiếu tình tiết tình cảm, không chỉ là tình yêu đáng trân trọng, trong sáng, làm cảm động lòng người mà còn là những tình cảm máu mủ ruột thịt không thể chia cắt.
Bồ Công Anh
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn