“… Nếu như đây là mộng thì hắn phải nắm chặt giấc mộng này.
Một hồi lâu, Đào Ngọc Phương mới vùng khỏi hai vòng tay hắn, nghiêm sắc mặt khóc lóc nói:
– Ngư Lang ca, hãy nghe thiếp kể, năm xưa thiếp nhảy xuống hồ tự tử, nhưng không chết, chính cha đã cứu thiếp. Thiếp ở tại bí cung dưới đáy hồ một khoảng thời gian, cha đã dốc toàn bộ tâm lực, cuối cùng đã cứu thiếp khỏi chết, nhưng… bệnh nan y vẫn còn, không thể thực hành nghĩa vụ làm vợ, cho nên thiếp đã hối thúc tác thành hôn sự giữa chàng và Ngọc Phân là thế…
Trần Gia Lân lùi ra sau vài bước liền, tay chân mềm nhũn ngồi trên ghế trở lại, đang muốn mở miệng…”
Trích đoạn cuối trong tác phẩm “Nghĩa Hiệp Tình Trường”.
Mời bạn đón đọc.