Ngày 4 Tháng Bảy:
Sau một vụ rượt đuổi suýt gây chết người, Trung uý Lindsay Boxer của Sở cảnh sát San Francisco phải ra quyết định tức thì: để tự vệ, cô buộc phải bắn hạ hai nghi phạm – tiếp sau vụ việc này là một chuỗi những sự kiện khiến lực luợng cảnh sát bị ô nhục, cả thành phố bị chia cắt, và một gia đình tan hoang. Giờ cả cuộc đời cô nằm trong tay 12 thành viên bồi thẩm đoàn.
Trong khi chờ đợi phiên toà, Lindsay tạm lánh về Vịnh Nửa Vầng Trăng. Nhưng khi cô vừa đến nơi, tại đây đang liên tiếp xảy ra những vụ án mạng làm cả thị trấn kinh hoàng. Không nhân chứng, không động cơ rõ rệt. Nhưng một chi tiết trọng yếu của những vụ án mạng này giống với vụ án mà Lindsay gặp phải hàng năm trước và vẫn ám ảnh cô cho đến tận hôm nay. Lindsay và những người bạn trong Câu lạc bộ nữ điều tra các vụ giết người chiến đấu vì sự sống còn của cô trên cả hai trận tuyến: trước quan toà cùng bồi thẩm đoàn của một phiên toà căng thẳng và chạm trán với những kẻ thù giấu mặt đang quyết làm bất kỳ điều gì để cô không tìm ra sự thật về những vụ án mạng đã – và sẽ xảy ra.
“… Thời gian trôi thật chậm, mỗi giây dài lê thê, nhưng đúng là tất cả mọi việc diễn ra trong chưa đầy một phút.
Tôi chùng người lại, người tôi bị hất quay nghiêng sang một bên khi viên đạn xuyên vào vai trái. Rồi một viên nữa giội vào đùi. Còn chưa kịp hoàn hồn, chân tôi khuỵu xuống và ngã dúi dụi. Tôi với tay về phía Jacobi và nhìn thấy nét kinh hoàng in trên mặt anh ta.
Tôi chưa ngất. Tôi nhìn thấy thằng bé bắn Jacobi – Bằng… bằng… bằng… Rồi nó đi tới, đá vào đầu người đồng sự của tôi. Tôi nghe tiếng con bé nói, đi thôi Sammy. Đi khỏi đây thôi.
Tôi không cảm thấy đau, chỉ thấy giận điên người. Tôi tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào. Chúng đã quên tôi. Tôi với khẩu 9mm Glock, vẫn còn ở thắt lưng, cầm lên và ngồi dậy.
“Bỏ súng xuống”, tôi hét, chĩa súng vào Sara.
“Mẹ mày”, nó quát lại. Khuôn mặt nó hằn lên vẻ sợ hãi trong lúc nó nhắm khẩu 22 và bóp cò ba lần. Tôi nghe tiếng đạn bắn vào vỉa hè xung quanh tôi.
Rất khó để có thể bắn trúng mục tiêu bằng súng lục, nhưng tôi đã làm điều mà tôi được đào tạo. Tôi nhắm vào phần rộng nhất, chính giữa ngực con bé, và bóp cò hai lần: Bùm… bùm… Khuôn mặt Sara nhăn lại khi nó ngã sụp. Tôi cố đứng dậy nhưng chỉ quỳ được bằng một đầu gối.
Thằng bé với khuôn mặt máu me bê bết vẫn cầm súng lục trong tay. Nó chĩa vào tôi. “Bỏ súng xuống!” Tôi hét.
“Mày vừa bắn chị tao!”
Tôi nhắm, lại bóp cò hai lần: Bùm… bùm… bùm… Thằng bé rơi súng, cả thân hình rũ xuống.
Nó gào lên khi gục xuống đất…”
– “Patterson lại một lần nữa tỏ ra là bậc thầy của những mưu mẹo và thủ đoạn… Với một cuốn sách như vậy: mỗi khi bạn tưởng như mình đã khám phá được mọi bí mật của vụ án thì cũng là lúc bạn nhận ra rằng tên giết người vẫn còn đang ở phía trước” – Tạp chí Providence Sunday
– “Cuốn sách đã mang lại cho độc giả một cú sốc kinh hoàng” – Diễn đàn Chicago.
– “Cuốn sách của Patterson đã vẽ nên một bức tranh sống động đến mức người đọc gần như có thể ngửi thấy mùi thuốc súng và cảm nhận được nỗi khiếp sợ của điều tra viên Boxer… một cuốn tiểu thuyết đặc biệt ly kỳ và hấp dẫn” – Florida Times Union.
Mời bạn đón đọc.