“… Cô đứng trong một cái sân rộng. Một chiếc xe nhà tù màu vàng với những cửa sổ có song sắt đã đậu ở đó, máy vẫn nổ đều đều. Một nửa tá phụ nữ đã ngồi yên vị trong xe, có hai lính gác cầm súng đứng coi. Tracy nhìn từng khuôn mặt những người bạn đồng hành của cô. Có khuôn mặt đầy vẻ thách thức, một khuôn mặt khác thì mệt mỏi, những người khác thì đầy vẻ thất vọng. Họ là những người bị vứt bỏ, đang được đưa tới những cái lồng cũi là nơi họ sẽ bị giam hãm như những con vật. Tracy băn khoăn không biết họ đã phạm những tội tình gì và liệu có ai trong họ cũng vô tội như cô không, và cô băn khoăn không biết họ thấy gì từ vẻ mặt cô.
Chuyến đi trên chiếc xe chở tù tưởng như dài không dứt, nóng nực và hôi hám, song Tracy không có ý thức gì về chuyện đó. Cô đã thu mình lại, không còn biết gì về những người khác hay về cảnh quan tươi xanh hai bên đường. Cô đang ở một nơi khác, một thời điểm khác…”.
Mời bạn đón đọc.