Một cách chậm rãi và mơ màng , bà Doris Whitney cởi hết quần áo ra và chọn một chiếc váy ngủ đỏ tươi mặc vào để sẽ đỡ trông thấy vết máu .Bà nhìn quanh phòng ngủ lần cuối để xem xem trong hơn ba mươi năm qua nó đã gắn bó một cách thân thương là vậy nay đã được ngăn nắp gọn gàng chưa .Mở ngăn kéo bàn đầu giường và lấy ra khẩu súng đen bóng , trông rợn cả người , bà đặt nó bên cạnh máy điện thoại , rồi bà gọi cho cô con gái ở Philadelphia . Bà lắng nghe tiếng tip tip từ xa , rồi một giọng nói nghe dịu dàng vang lên ……………