Muôn Nẻo Đường Yêu:
Thực ra, tình yêu là một căn bệnh. Ai rồi cũng sẽ có ngày mắc phải, hoặc sớm hoặc muộn, có thể nhẹ một chút hoặc cũng có thể nặng một chút. Một loại thuốc đặc trị duy nhất là trái tim của anh, nếu anh không chịu hiến dâng, em sẽ giống như đoá hoa hồng bị mất nước, dần dần khô héo úa tàn, mãi mãi chẳng bao giờ có mùa xuân….
“Câu chuyện Phần Na kể đã khiến tôi cảm động rơi nước mắt, cuối cùng tôi đã hiểu, thế gian này có thể có những cuộc đời thấp hèn, những chắc chắn không bao giờ có những mối tính thấp hèn!
Chính vì thế tôi càng trân trọng tình yêu của ình hơn, nếu đã yêu thì xin hãy yêu như một kẻ ngốc nghếch. Bắt đầu từ dịp nghỉ đông đó, tôi đã thay đổi cái nhìn của mình về Phần Na, tôi rất mong cô ấy giành được người đàn ông áo trắng đó và cảm hoá anh ta bằng tình yêu của mình! Hai người đã từng liếc mắt đưa tình cùng nhau xem kịch và nói những lời yêu thương với nhau, Phần Na từng nói rằng, kể cả suốt đời làm vợ bé của anh ấy tớ cũng cam lòng, vậy thì có gì là không được chứ?!
Hồi đó chúng tôi mới 20 tuổi, mở mồm lại nói đến chuyện đàn ông và phụ nữ. Đến khi càng xa tuổi 20, chúng tôi phát hiện ra một điều rằng hai chữ đàn là thật là phiền hà. Đáng lẽ chúng ta nên gọi là đàn bà khi chúng ta còn đang là con gái, và đến khi là đàn bà rồi thì chúng ta lại chỉ mong biến mình thành con gái.
Thực ra tôi biết Bắc yêu tôi ở điển nào, anh bảo những lúc tôi mạnh liệt tôi giống như một ngọn lửa, lúc đó tôi giống như một chú ngựa hoang. Những lúc tôi dịu dàng tôi lại như dòng nước có thể nhấn chìm anh. Anh còn bắt chước vở: Lưu Xảo và hát một đoạn rằng, tô yêu em, biết viết, biết tính toán, biết lao động… làm cho tôi cười vỡ cả bụng.
Đại học năm thứ nhất là giai đoạn tôi và Bắc yêu nhau thắm thiết nhất, chúng tôi viết rất nhiều thư tình cho nhau. Hoặc không lại chạy xuống dưới tầng gọi điện thoại, nói mãi không biết chán, cúp máy xong lại gọi vì còn một câu quên chưa nói, chẳng hạn anh yêu em, em yêu anh gì đó…”.
Mời bạn đón đọc.