“… Chúng tôi vừa trở về Pari thì bóng dáng của Frăngxoa lại lảng vảng quanh cuộc sống của chúng tôi, cái bóng dáng mơ hồ nhưng luôn luôn có mặt. Từ ngày chúng tôi giận nhau với Mixa, tôi không hiểu hắn thông tin với Ođin bằng cách nào. Tôi chưa biết, nhưng tôi nhận thấy Ođin có thói quen mới là chạy đến máy nói mỗi khi chuông reo, như sợ tôi nghe được một luồng thông tin bí mật. Nàng chỉ đọc những sách viết về biển và chìm đắm vào một nỗi mơ màng sảng khoái khi nhìn những bức tranh xoàn xĩnh nhất mà có hình ảnh sóng và những con tàu. Một buổi chiều, nàng nhận được một bức điện. Nàng mở ra xem và nói; “chẳng có gì cả!” và xé ra thành nhiều mảnh nhỏ.
– Cái gì vậy, Ođin?
– Một chiếc áo mãi chưa may xong! – Nàng đáp.
Đô đốc Gacniê – khi tôi hỏi – đã cho biết là Frăngxoa ở Bréxt. Lẽ ra tôi phải yên tâm, nhưng tôi lại không yên tâm và điều đó cũng có lý.
Đôi khi, do ảnh hưởng của một buổi hoà nhạc xúc động, một ngày thu đẹp trời, chúng tôi cũng còn thấy sẽ lại được những phút yêu đương ngắn ngủi.
– Em ạ, nếu em nói với anh tất cả sự thật về quá khứ của em… Anh sẽ cố gắng quên hết và chúng ta lại tin cậy nhau, lại bắt đầu một cuộc đời mới, hoàn toàn trong sáng!
Nàng lắc đầu, không có chút gì ác ý, không hằn học, nhưng thất vọng. Giờ đây, nàng không chối cải quá khứ đó, không phải nàng đã không thú nhận chút gì với tôi, nhưng là một sự thú nhận âm thầm, không nói ra.
– Không, anh Đíchky ơi, em không thể, em cảm thấy là vô ích. Tất cả những điều đó bây giờ hết sức lẫn lộn, hết sức rối mù… Em không thể nào có đủ sức sắp xếp lại… Vả lại em không thể giải thích cho anh tại sao em lại làm như thế này… Em không biết nữa… Không, em không làm gì cả… Em từ chối…”.
Mời bạn đón đọc.