Shelley từng nói: “Nhân lúc bầu trời vẫn còn xanh trong, nhân lúc hoa vẫn còn tươi thơm, nhân lúc bóng đêm chưa bao phủ, mọi thứ trước mắt vẫn còn đẹp đẽ, hiện tại vẫn còn bình yên thì hãy mơ giấc mơ của ngươi đi. Và hãy nghỉ ngơi đi, bởi khi thức giấc sẽ phải khóc tiếp.”
Tôi và anh từng mơ chung một giấc mơ, ôm chung một vọng tưởng về tuổi thanh xuân tươi đẹp, có thể cùng nắm tay nhau đi trọn đoạn đường dài, nhưng đáng tiếc, chúng tôi chưa kịp nghỉ ngơi đã vội thức giấc. Bởi chờ đón chúng tôi phía trước không phải là tương lai hạnh phúc mà là viễn cảnh đau thương.
Vì yêu nên hận, hận nên không thể quên, không thể quên nên cố tình đẩy nhau vào thảm cảnh. Đã từng vui vẻ biết bao, đã từng ngây ngô nhường nào, giữa tôi và anh giờ chỉ còn lại một đoạn nhạc buồn dai dẳng mà chỉ có mình tôi biết nốt kết đầy đau đớn và khắc khoải của nó. Không chỉ một lần tôi ao ước hai chúng tôi có thể dừng lại tại khoảnh khắc biển trời tĩnh lặng, bốn phía im ắng ngày hôm ấy, đứng trước biển khơi, trao lời thề nguyện.
Thế nhưng, tạo hóa vẫn vốn khéo trêu ngươi, tôi và anh mãi chỉ là một nửa ấm áp, không có cơ hội để vẹn tròn!
Mời bạn đón đọc.